Hai vệ sĩ đã được Kỷ Mân dặn dò kỹ, giờ rất có kinh nghiệm đưa lý do: “Ông chủ nói, đây là đãi ngộ mà bạn trai cũ của ông chủ đáng được nhận.”
Lục Nhiên bừng tỉnh, nghĩ thầm, hóa ra đây chính là phong cách của tổng tài bá đạo.
Hôm nay, Thẩm Hồng Nguyên thoạt nhìn không có ý định gây rắc rối. Ông chọn địa điểm gặp gỡ bên ngoài, còn mang theo Thẩm Tinh Nhiễm.
Lục Nhiên quan sát kỹ một phen phát hiện Thẩm Tinh Nhiễm còn đặc biệt làm tóc, trang điểm, trang phục cũng rất tỉ mỉ và tinh tế.
Không biết lần này họ định gặp ai.
Khi cả nhóm bước vào phòng riêng mà Thẩm Hồng Nguyên đã đặt trước, ba bóng dáng quen thuộc đập vào mắt.
Một người trong số đó nâng ly rượu về phía Lục Nhiên, khóe miệng nhếch lên, mỉm cười quyến rũ, nói: “Honey, lâu rồi không gặp.”
Lục Nhiên: “...”
Đó là nhà Lino.
Nhà Lino hiện tại là đối thủ cạnh tranh của nhà họ Thẩm, còn lùi lại một thế hệ trước thì là kẻ thù truyền kiếp.
Ấy thế mà giờ, Thẩm Hồng Nguyên lại dám hẹn gặp nhà Lino.
Khi thấy đại thiếu gia Kim của nhà Lino chào hỏi Lục Nhiên, Thẩm Hồng Nguyên vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên như không có gì bất ngờ.
Ngược lại, Thẩm Tinh Nhiễm thoáng liếc nhìn Lục Nhiên, trong mắt lóe lên một tia địch ý như thể muốn cạnh tranh. Song, vẻ ngoài lại rất ngoan ngoãn, không nói gì.
Bữa ăn bắt đầu, phía nhà Lino cũng tỏ ra rất khách khí.
Thẩm Hồng Nguyên chủ động giới thiệu hai người con trai của mình, cười nói: “Đứa con trai út của tôi, tin rằng mấy vị đã gặp qua, tôi sẽ không nói thêm nữa.”
Nói xong chỉ sang Thẩm Tinh Nhiễm: “Đây là con trai nuôi của tôi, cũng đang học ở Đại học Y...”
Lục Nhiên liếc nhìn Thẩm Hồng Nguyên, cảm thấy bầu không khí hơi kỳ lạ.
Không lâu sau, lão Lino cũng giới thiệu: “Hai đứa này là con trai tôi. Thằng cả trông có vẻ không đáng tin, nhưng thật ra nếu gặp được người trong lòng thì rất chung tình. Thằng hai thì thật thà, biết quan tâm người khác...”
Lục Nhiên cảm thấy càng lúc càng kỳ quái. Cậu lấy cớ đi nhà vệ sinh, gọi điện cho Kỷ Mân.
*
Trước khi nhận được cuộc gọi từ Lục Nhiên, Kỷ Mân đang xem một tập tài liệu trên máy tính. Đây là tài liệu về thế hệ trẻ trong các gia tộc lớn mà anh bảo trợ lý thu thập.
Kỷ Mân mở đến một tệp thuộc về Cố gia.
Ngay trang đầu tiên là khuôn mặt kiêu ngạo của Cố Ninh Khải.
Kỷ Mân cau mày, nhấp chuột đổi sang trang khác. Tiếp theo là ảnh của Cố Chấp.
So với Cố Ninh Khải, người này cao hơn một bậc vai vế, nhưng cũng chẳng khác gì một tên ngốc.
Quản gia Trần đứng sau Kỷ Mân, nhìn gương mặt người đàn ông tối tầm, mắt thì đầy soi mói lướt nhanh qua từng trang tài liệu.
Cuối cùng, rút ra một kết luận: Chẳng có ai ra hồn cả.
Sau đó, anh quẳng chuột đi, nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ gì. Cho đến khi cuộc gọi từ Lục Nhiên đến.
Giọng nói của đứa nhỏ vẫn tràn đầy sức sống, vừa kết nối đã nhanh chóng nói: “Chết rồi ông chủ, tôi nghi ngờ Thẩm Hồng Nguyên đang dẫn tôi đi xem mắt!”
Kỷ Mân: “?”
Kỷ Mân: “!”
Rất nhanh, anh phản ứng lại, nhíu chặt mày, giọng nói vốn luôn điềm đạm nay cũng cao hơn hẳn một tông: “Xem mắt? Cậu mới bao nhiêu tuổi, xem mắt cái gì?”
Lục Nhiên lại lo lắng chuyện khác: “Chuyện này mà lan ra ngoài, có ảnh hưởng đến công việc của tôi không?”
“Ví dụ như người ta sẽ nói: Bạn trai cũ của Kỷ Mân ngoài mặt theo đuổi anh ấy, thực chất sau lưng lại đi xem mắt, chắc chắn là tại Kỷ Mân không được.”
Đứa nhỏ bắt chước y chang giọng điệu người ta tám chuyện.
Kỷ Mân không có tâm trí nghĩ đến điều đó, chỉ nói: “Khoan đã, chuyện đó không quan trọng.”
Quan trọng là...
“Cậu đang xem mắt với ai?” Kỷ Mân hỏi.
Lục Nhiên đáp: “Thẩm Hồng Nguyên dẫn tôi gặp người nhà Lino”
Nghe vậy, người đàn ông bên kia điện thoại bất giác thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng tiếng thở phào này có chút vi diệu. Giống như vừa nhận ra một mối đe dọa nào đó đã được loại bỏ.
Lục Nhiên lần nào gặp nhà Lino cũng ép họ uống nước bồn cầu.
Vậy nên chắc chắn hắn sẽ không thích hai người con của nhà đó.
Lúc này, Kỷ Mân mới nhận ra rằng thái độ khẩn trương vừa rồi của mình có chút quá đáng, ho nhẹ một tiếng để che giấu.
Lục Nhiên suy nghĩ một chút, nói: “Trời ạ, tôi không phải sẽ bị ép cưới với cái tên Kim gì đó chứ?”
Nghĩ đến đây, cậu lập tức sụp đổ: “Kết hôn có phải sẽ phải hôn không? Tôi bắt hắn ta uống nhiều nước bồn cầu như thế, cuối cùng người chịu thiệt chẳng phải là tôi sao?”
Kỷ Mân: “...”
Anh không nhịn được, vừa muốn bật cười lại không cười nổi..
Sao đứa nhỏ này nghĩ xa đến thế, còn nghĩ đến chuyện hôn...
Nhưng Lục Nhiên càng nghĩ đến cảnh đó, không nhịn được mà rùng mình một cái, nghĩ nghĩ, rồi vô cùng nghiêm túc nói với Kỷ Mân: “Ông chủ, chút nữa tôi có thể sẽ phải miêu tả mối quan hệ của chúng ta hơi sai sự thật, xin anh đừng để bụng.”
Kỷ Mân: “?”
Mối quan hệ của chúng ta đã bị cậu mô tả lệch lạc đủ rồi, còn có thể lệch đến đâu nữa?
Cuộc gọi còn chưa kịp kết thúc, Thẩm Hồng Nguyên đã tìm đến, vẻ mặt hòa nhã từ ái hỏi: “Sao cứ ở mãi bên ngoài vậy? Đồ ăn nguội hết rồi.”
Lục Nhiên giơ điện thoại lên, thở dài nói: “Đang gọi điện với Kỷ tiên sinh.”
Ánh mắt Thẩm Hồng Nguyên khẽ lóe. Lần này ông gọi Lục Nhiên đến, đúng là có ý định sắp xếp xem mắt.
Nhà họ Thẩm với nhà Lino đang cạnh tranh cùng một dự án.
Lợi thế của nhà họ Thẩm không lớn, nhưng Thẩm Hồng Nguyên bỗng nghĩ, hợp tác với Lino để đôi bên cùng có lợi có lẽ là một nước đi không tồi.
Hơn nữa, qua ông trao đổi với nhà Lino, phát hiện họ rất hứng thú với Lục Nhiên.
Dù là lợi dụng Lục Nhiên xây dựng mối quan hệ với nhà Lino, hay là mượn nhà Lino để chia rẽ mối quan hệ giữa Lục Nhiên và Kỷ Mân, thì đối với Thẩm Hồng Nguyên, đều một mũi tên trúng hai đích.
Vậy nên, giờ phút này, Thẩm Hồng Nguyên nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Ba biết Kỷ Mân thích con, nhưng dù sao cậu ta cũng là một người tàn tật, con vẫn nên cân nhắc thêm một ít người nữa.”
Lục Nhiên lập tức thở dài nặng nề: “Nhưng mà Kỷ tiên sinh một giờ không nghe được giọng của tôi, sẽ nổi điên lên ngay.”
Kỷ Mân đang ở đầu dây bên kia: “?”
Thẩm Hồng Nguyên cũng sững sờ.
Lục Nhiên lại thở dài lần nữa, tiếp tục: “Anh ấy yêu tôi đến không thể dứt ra được, nói rằng nếu không có tôi, anh ấy sẽ lập tức mất hết niềm vui sống thậm chí muốn làm chuyện gì đó đáng sợ.”
Thẩm Hồng Nguyên giật giật môi, nghĩ bụng, đang bịa đúng không?
Nhưng nghĩ đến trạng thái lần trước khi gặp Kỷ Mân, ông lại không dám chắc.
Lục Nhiên lại nhíu mày, đầy phiền muộn, hỏi: “Ông nói xem, nếu một ngày tôi ở bên người khác, liệu Kỷ tiên sinh có nổi giận, kiểu trời lạnh rồi cho nhà họ Thẩm phá sản không?”
Nói xong, cậu còn run rẩy đầy sợ hãi.
Kỷ Mân: “...” -Cá mặn thời @ vs TYT nha~
Đây là lần đầu tiên anh nghe thấy có người dám bịa đặt chuyện trắng trợn như thế ngay trước mặt mình. À không! đứa nhỏ này không phải chỉ một lần!
Thẩm Hồng Nguyên cũng im lặng.
Nghĩ đến thế lực của Kỷ gia, trong thoáng chốc ông bắt đầu nghi ngờ liệu có phải mình vừa nghĩ ra một nước cờ ngu xuẩn lắm không?
Nhưng mà… chuyện đã đến nước này, Thẩm Hồng Nguyên vẫn cắn răng nói: “Kỷ tổng càng như vậy, con càng phải cẩn thận! Người đàn ông này thật quá điên rồ!”
Lục Nhiên gật đầu với ông, rồi giơ điện thoại lên, nói:
“Kỷ tiên sinh, anh nghe thấy rồi chứ? Ba tôi nói ông ấy không đồng ý.”
Thẩm Hồng Nguyên ngớ người, sắc mặt lập tức tái xanh.
Ở đầu dây bên kia, Kỷ Mân nén cười, phối hợp với màn kịch của ai kia.