Về sau, Thẩm Tinh Dục nhận ra rằng cậu bé có vẻ hơi sợ mình.

Khi cảm thấy ánh mắt của hắn dừng trên người mình, cậu bé thường nép sau ghế sô pha hoặc sau núp sau lưng người lớn.

Đây dường như là kết quả mà Thẩm Tinh Dục muốn.

Nhưng đôi lúc, khi nhìn thấy đứa nhỏ chơi trốn tìm trong sân với Thẩm Tinh Trác, Thẩm Tinh Dục lại thấy khó chịu.

Hắn nghĩ, chơi mãi với một thằng ngốc như Thẩm Tinh Trác, sớm muộn gì cậu bé cũng trở nên ngốc nghếch như vậy.

Sau đó, một chuyện khác xảy ra.

Thẩm Hồng Nguyên dẫn hắn đi gặp một khách hàng quan trọng.

Người khách này thích đồ ăn đậm vị, nên Thẩm Hồng Nguyên đặc biệt chọn một nhà hàng Tứ Xuyên để dùng bữa, đồng thời dẫn Thẩm Tinh Dục theo.

Lúc đầu, cuộc gặp diễn ra khá suôn sẻ.

Thẩm Tinh Dục ăn lẩu, kiến thức rộng hơn bạn bè cùng lứa thỉnh thoảng đáp lại mấy câu khiến vị khách khen ngợi.

Thẩm Hồng Nguyên cũng rất đắc ý nhưng mà ngoài miệng vẫn cố ý buông lời chê bai, nói thằng con trai mình chẳng được tích sự gì.

Đến khi nhân viên phục vụ bưng lên một món ăn.

Đó là món đầu thỏ cay.

Trên một chiếc đĩa được trang trí bằng rau củ, bày ngay ngắn bốn cái đầu thỏ cay đỏ au.

Khi ấy, Thẩm Tinh Dục không nhận ra đó là động vật gì.

Hắn ăn một miếng, sau đó tò mò hỏi đó là gì.

Vị khách đáp, đó là đầu thỏ.

Nhưng Thẩm Tinh Dục rất thích thỏ.

Hắn nuôi hai con thỏ tai cụp, mùa xuân năm nay chúng đã sinh thêm hai con thỏ con.

Hắn chăm sóc cả gia đình thỏ nhỏ ấy rất kỹ, thậm chí đôi khi còn mang chúng đến trường. Đến nỗi hai đứa em trai hắn cũng không được chạm vào.

Ở độ tuổi đó, Thẩm Tinh Dục không thể hiểu, cũng không thể chấp nhận được việc thứ mình yêu thích trở thành đồ ăn.

Hắn cảm thấy vô cùng kinh tởm, không kìm được, ném đũa xuống bàn, hét lên: “Sao lại có thể ăn thứ này chứ!”

Nói rồi, gục xuống bên cạnh bàn, nôn ra.

Phản ứng của hai người trên bàn ăn khi ấy, hắn đã quên.

Chỉ nhớ rằng vị khách đó nhìn hắn một cái rồi nói: “Con trai mà gan bé thế thì không được đâu.”

Thương vụ đó diễn ra thế nào, Thẩm Tinh Dục không biết. Chỉ biết rằng, sau khi về nhà, Thẩm Hồng Nguyên nổi trận lôi đình.

Ông bắt hắn quỳ phạt, mắng hắn là kẻ vô dụng.

Rồi sai người giúp việc mang mấy con thỏ của hắn ra.

Cảnh tượng đó, Thẩm Tinh Dục vẫn nhớ rất rõ.

Thẩm Hồng Nguyên dùng hai tay nâng chiếc chuồng thỏ lên cao, sau đó ném mạnh xuống bãi cỏ sau nhà.

Cỏ bị đập nát, tung tóe.  -Cá mặn thời @ vs TYT nha~

Chuồng bị vỡ, bốn con thỏ tai cụp chạy tán loạn khắp bãi cỏ.

Thẩm Hồng Nguyên tóm được hai con thỏ lớn, ngay trước mặt hắn, tự tay bẻ gãy cổ chúng.

Hai con thỏ con còn lại thì tìm mãi không thấy, khiến Thẩm Hồng Nguyên nóng nảy, quát tháo ầm ĩ, gần như lật tung cả sân sau.

Sau cơn thịnh nộ, không khí trong nhà họ Thẩm dần trở lại yên tĩnh.

Thẩm Tinh Dục vẫn phải tiếp tục học lớp tài chính sắp tới. Hắn ngồi trong phòng sách nhỏ của mình, chờ thầy giáo đến.

Thời gian chờ đợi thật khó chịu. Hắn im lặng đợi, trong đầu chỉ toàn hình ảnh hai con thỏ tai cụp bị chết.

Trong lúc vô tình ngước lên, hắn thấy có một bóng dáng nhỏ bé đứng trước cửa phòng sách. Lúc này tâm trạng của Thẩm Tinh Dục cực kỳ tồi tệ.

Bất cứ ai đến, hắn đều nghĩ là đang chế nhạo mình. Nhưng sâu trong lòng, hắn lại mong có ai đó đến.

Nhìn đứa trẻ trước cửa, Thẩm Tinh Dục lạnh lùng nói:  “Mày đến đây làm gì? Cút!”

Đứa nhỏ vẫn rất sợ hắn, nghe tiếng quát theo phản xạ liền lùi lại hai bước.

Nhưng rồi thoáng ngập ngừng lại đi lên phía trước. Đứa nhỏ đứng trước cửa thư phòng của Thẩm Tinh Dục, cẩn thận không bước qua ngưỡng cửa.

Đứa nhỏ mặc chiếc quần yếm kẻ caro màu xanh nhạt. Cậu đứng đó, vụng về kéo dây quần yếm xuống.

Thẩm Tinh Dục ngẩn người, không hiểu đứa trẻ định làm gì. Rồi hắn thấy đứa trẻ kéo quai yếm xuống, tiếp cuộn chiếc áo len trắng bên trong lên vài vòng — móc ra hai con thỏ nhỏ lông xù từ trong bụng ra.

Đứa trẻ cẩn thận cúi xuống, dùng hai tay nâng hai con thỏ, đặt chúng xuống đất. Đoạn đứng lên, chỉ vào hai cục lông xù nhỏ trên đất, nhìn vào trong phòng nói:
“Thỏ nhỏ nhỏ!”

Nói xong, đứa nhỏ xoay người chạy biến. Dây quần yếm còn chưa cài lại, lỏng lẻo đung đưa trên cánh tay.

Từ đó về sau, quan hệ giữa đứa nhỏ với Thẩm Tinh Dục vẫn không khá hơn.

Mỗi lần gặp, đứa nhỏ vẫn luôn tìm cách tránh né hắn.

Thẩm Tinh Dục lờ mờ nhớ lại, sau đó đứa trẻ từng đến tìm hắn một lần nữa. Nhưng lúc đấy, vì chuyện gì đó khiến hắn bực bội, hắn lại mắng đuổi đứa trẻ đi.

Mà cũng  chính là lần đó, khi hắn nhận ra thì có người nói với hắn rằng, đứa nhỏ đã mất tích.

...

Trong hơn mười năm sau đó, khi bận rộn giữa việc học hành và công việc, đôi khi Thẩm Tinh Dục lại nghĩ về đứa nhỏ đó.

Đứa nhỏ rất sợ hắn.

Ngày hôm ấy, chắc chắn là không còn ai khác để tìm, mới đến tìm hắn. Nếu hôm đó, hắn không quát mắng đứa trẻ...

Sau này, thiếu niên từng nổi giận vì một đĩa thỏ cay, từng không kìm được cảm xúc mà hét toáng lên với người khác, đã không còn nữa.

Thẩm Tinh Dục từng nghĩ rằng, có lẽ mình sẽ trở thành người giống cha mình.

Nhưng trong hơn mười năm dài đằng đẵng ấy, hắn đã trở thành con người như hiện tại.

Bình tĩnh, tự chủ, không bị cảm xúc chi phối, không bao giờ nổi giận vô cớ. Trong đầu chỉ còn sự cân nhắc thiệt hơn.

Ánh mắt của Thẩm Tinh Dục dần tập trung vào mảnh bóng bay hình thỏ trong tay.

Trên bóng bay in hình một chú thỏ hoạt hình. Con thỏ có đôi tai dài và đôi mắt tròn xoe.

Trông chẳng giống chút nào với bốn con thỏ tai cụp mà hắn từng nuôi.

Nhìn một hồi, Thẩm Tinh Dục bỗng không chắc chắn nữa.

Bởi trong đầu hắn giờ đây đã không còn nhớ rõ, những con thỏ tai cụp đó trông như thế nào.

Vậy nên... chắc là trùng hợp thôi.

Hắn đã không còn nhớ thì làm sao một đứa trẻ bốn tuổi, có thể còn nhớ?

Không thể nào… khi đã quên tất cả mọi thứ khác, lại chỉ còn nhớ vài thứ vụn vặt như vậy.

**

Không hiểu vì sao, Thẩm Tinh Dục không còn liên lạc với Kỷ Mân về chuyện của Lục Nhiên nữa.

Vài ngày sau, ngược lại Thẩm Hồng Nguyên lại chủ động liên lạc.

Có lẽ ông biết từ Thẩm Tinh Dục rằng Kỷ Mân sẽ không để Lục Nhiên trở về nhà họ Thẩm trong thời gian ngắn, nên không nhắc đến chuyện này.

Ông dùng lời lẽ cung kính lịch sự, chỉ nói rằng có vài dịp cần có người nhà họ Thẩm tham dự, hy vọng Lục Nhiên có thể tham gia. Thậm chí còn chỉ rõ địa điểm, sắp xếp khi nào đưa Lục Nhiên về đâu vào đấy.

Kỷ Mân khi nhận được tin tức này thì có chút bất ngờ.

Thật ra anh cũng không hề có ý định cấm Lục Nhiên tiếp xúc với người nhà họ Thẩm.

Bởi nếu lấy thân phận người nhà họ Thẩm tham gia các sự kiện chính thức cũng mang lại lợi ích cho Lục Nhiên. Đương nhiên, mọi chuyện còn phải tùy thuộc vào quyết định của Lục Nhiên.

Khi biết tin, Lục Nhiên không cần nghĩ ngợi gì nhiều mà đồng ý ngay. Trước đây, cậu ở nhà họ Thẩm chính là để theo dõi bọn họ, xem họ định làm gì. Nên giờ có cơ hội nhất định cậu phải đi rồi.

Thẩm Hồng Nguyên cũng rất bất ngờ khi Kỷ Mân lại dễ dàng đồng ý để Lục Nhiên đi.

Cho đến khi ông thấy Lục Nhiên bên ngoài nhà hàng đã hẹn trước. Đằng sau Lục Nhiên có hai vệ sĩ cao lớn, vạm vỡ như hai ngọn núi nhỏ.

Thẩm Hồng Nguyên: “...”

Lục Nhiên cũng cạn lời.

Cậu quay đầu nhìn hai người phía sau, hỏi: “Đại ca à, gần đây các anh đều phải theo sát tôi như vậy hả?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play