Người ngoài cửa là Thẩm phu nhân, bà đẩy cửa, thò đầu vào, hỏi: “Con trai, vừa nãy mẹ nghe ba con lại quát mắng con, không sao chứ?”
Câu hỏi khiến lòng Thẩm Tinh Dục ấm lại đôi chút, lắc đầu, định nói không sao.
Thẩm phu nhân đã bước hẳn vào phòng, giống như câu nói vừa rồi chỉ là cái cớ để mở đầu, bà cầm điện thoại đưa đến trước mặt hắn: “Mẹ nhớ con có thẻ thành viên của thương hiệu này, bộ sưu tập mới mùa này mẹ rất thích. Cái này, cái này, còn cái này nữa…”
“Những mẫu này đều là hàng giới hạn, mẹ gửi ảnh vào WeChat của con rồi, nhất định phải nhớ đặt cho mẹ nhé!”
Thẩm Tinh Dục há miệng định nói, rằng mình chẳng phân biệt nổi những mẫu váy kia có gì khác nhau. Hắn muốn nói dạo gần này rất bận, có lẽ sẽ quên. Trợ lý của hắn cũng đang bận đến nỗi chân không chạm đất.
Nhưng Thẩm phu nhân nói xong liền vui vẻ ngâm nga, ra khỏi phòng ngay.
Cửa phòng khép lại, không gian trở về yên tĩnh vốn có.
Sự quan tâm ban đầu của bà giống như một ảo ảnh giữa sa mạc, không hề thực sự chạm tới hắn. Trong khoảnh khắc đó, Thẩm Tinh Dục cảm thấy mệt mỏi, cực kỳ mệt mỏi.
Cả đống công việc trên bàn như một ngọn núi đè nặng mà sau lưng hắn là vực thăm thẳm, không có điểm tựa nào.
Đây là lần đầu tiên, Thẩm Tinh Dục không thể tiếp tục làm việc. Hắn đứng dậy, đi xuống tầng một, kéo cửa sân sau, bước ra ngồi xuống bậc thềm, hút thuốc.
Hút liền hai điếu, hộp thuốc trống không.
Hắn đưa tay vào túi, mò mẫm một hồi, lấy ra một mảnh vụn bóng bay.
Trên đó là một cái tai thỏ. Lại lôi thêm ra một mảnh khác – đôi mắt to cùng hai cái răng cửa của con thỏ.
Nhìn mảnh bóng vụn trong tay, Thẩm Tinh Dục lại nặng nề hít một hơi thuốc gần như cháy hết trong tay.
Thẩm Tinh Trác chỉ lớn hơn Lục Nhiên chưa đến hai tuổi, nên có lẽ không nhớ được chuyện khi còn nhỏ. Nhưng khi em trai bị lạc, Thẩm Tinh Dục đã mười hai tuổi.
Hắn nhớ rất rõ, ai mới là em trai ruột của mình, ai là người được nhận nuôi sau này.
Ai là “Thẩm Tinh Nhiễm” thật sự.
Chỉ là khi còn nhỏ, quan hệ giữa Thẩm Tinh Dục và Lục Nhiên không tốt lắm.
Thẩm Tinh Dục lớn hơn Lục Nhiên tám tuổi.
Khi Lục Nhiên chào đời, Thẩm Tinh Dục đã bị ông nội Thẩm đưa đi.
Khi đó, Thẩm lão gia đã già, lại cực kỳ không hài lòng với con trai duy nhất của mình là Thẩm Hồng Nguyên.
Mọi người đều nói, ông cụ đang đích thân bồi dưỡng người thừa kế đời tiếp theo.
Thẩm Tinh Dục khi ấy không hiểu những chuyện đó.
Hắn chỉ biết rằng, ông nội rất nghiêm khắc, hầu như chưa từng cười với hắn. Thẩm Tinh Dục phải học rất nhiều thứ, cuộc sống dường như trở nên cực khổ hơn rất nhiều.
Mãi đến năm mười tuổi, lần đầu tiên thất bại với một khoản đầu tư. Hắn rất chán nản, tâm sự với Thẩm phu nhân, muốn được về nhà.
Ông nội Thẩm không nói gì, cho hắn về nhà. Nhưng lại đưa cả Lục Nhiên hai tuổi và Thẩm Tinh Trác bốn tuổi đi theo.
Kể từ đó, hắn chỉ đến nhà cũ học vào cuối tuần.
Đó là lần đầu tiên Thẩm Tinh Dục cảm nhận được gánh nặng của gia đình và thân phận.
Thẩm Tinh Dục cảm thấy rất phiền, nhìn gì cũng không vừa mắt, đặc biệt ghét trẻ con.
Thẩm Tinh Trác nghịch ngợm, trong mắt thiếu niên mười mấy tuổi như hắn, đứa em em hài này là một tên ngốc. Lục Nhiên cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu.
Thậm chí còn phiền hơn, bởi không hiểu sao, đứa bé đó rất thích bám theo hắn.
Mỗi lần hắn về nhà cũ học hoặc khi Lục Nhiên được đưa về nhà họ Thẩm, cậu luôn như một cái đuôi nhỏ, lẽo đẽo chạy theo hắn khắp nơi.
Khi hắn ngồi học trong thư phòng, cậu bé sẽ chạy vào, móc trong túi ra một viên kẹo và đưa cho anh, nói: “Nồi to ăn kẹo đi!”
Lát sau, cậu lại bê một ly nước, chạy tới đưa cho hắn, nói: ( truyện trên app T Y T )
“Nồi to uống nước này!”
Có lúc, đứa bé ấy tròn mắt lấp lánh nhìn hắn, nói lắp bắp:
“Nồi to…nồi em… hôm nay học được một bài hát thiếu nhi…” -Cá mặn thời @ vs TYT nha~
(*Nồi đồng âm với Ge= anh, ở đây ý là anh cả )
Nhưng Thẩm Tinh Dục chẳng có tâm trạng nào để nghe.
Lúc tâm trạng bình thường, hắn sẽ bảo: “Anh phải học bài.”
Cậu bé liền “ồ” một tiếng, ngoan ngoãn bước ra ngoài.
Nhưng không hề đi, mà lén lút nằm rạp trên cửa sổ thư phòng, nhìn trộm vào trong. Thẩm Tinh Trác muốn rủ cậu ra chơi bóng cũng không gọi được.
Có những lúc, Thẩm Tinh Dục ngẩng đầu lên khỏi đống bài vở chồng chất, liền thấy một cái đầu nho nhỏ, lông xù xù đang ngọ nguậy bên ngoài cửa sổ.
Kỳ thật khi bất chợt nhìn thấy bóng dáng bên ngoài cửa sổ, bản thân Thẩm Tinh Dục cũng không rõ trong lòng mình là cảm xúc gì.
Thiếu niên mười một, mười hai tuổi như Thẩm Tinh Dục vẫn chưa đủ trưởng thành để phân biệt rõ ràng mọi cảm xúc.
Hắn chỉ nhớ mang máng rằng, hình như... cũng không tệ lắm.
Nhưng rất nhanh, cảm xúc ấy lắng xuống.
Hắn nghĩ, nếu bây giờ mình mỉm cười với đứa trẻ này, có lẽ nó sẽ càng bám lấy anh không dứt. Vậy nên Thẩm Tinh Dục lạnh mặt, nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: “Mày ở đây làm gì? Biến đi.”
Đó là khi tâm trạng tốt, có những lúc còn tệ hơn.
Có lần, sau khi bị mắng, hắn nhìn thấy cậu bé lại gần bên chân mình, đột nhiên bộc phát cơn giận.
Giống như cách Thẩm Hồng Nguyên thường mắng hắn, Thẩm Tinh Dục quát vào mặt cậu bé đang ngơ ngác: “Đã nói là đừng bám lấy tao! Mày không thể cút đi à!”
Hắn hét rất to.
Đứa nhỏ không khỏi giật mình hoảng sợ, khẽ run lên hai lần. Nhưng cậu không khóc, cũng không gọi ông nội hay mẹ đến giúp.
Chỉ nhìn hắn một cái, rồi quay người bịch bịch bịch chạy đi.
Khi chạy khỏi thư phòng của Thẩm Tinh Ngộ, vừa đến hành lang, đứa trẻ dừng lại.
Hắn nhìn theo, thấy đứa nhỏ nhẹ nhàng xoa ngực mình, giống như một người lớn đang tự an ủi mình, giọng nói chưa sõi thì thầm: “Không sao đâu, không sao đâu...”
“Nồi to chỉ là tâm trạng không thôi, giống như ba cũng chỉ là bực mình thôi...”
Khoảnh khắc đó, Thẩm Tinh Dục sững người. Không hiểu vì sao, cơn giận của hắn tan biến, giống như bị trêu chọc, hắn lại muốn bật cười.
Ngày hôm sau, đứa nhỏ bị hắn quát mắng hôm trước vẫn như chưa có chuyện gì xảy ra. Cậu tiếp tục mang kẹo đến cho hắn trong giờ học.
Vẫn lén lút nằm rạp ngoài cửa sổ, chỉ lộ ra đôi mắt to đen láy và mái tóc lù xù.
Nhưng đã có lần một thì sẽ có lần hai.
Một lần khác, Thẩm Tinh Dục không nhịn được, mở toang cửa sổ và hét lên: “Đã bảo đừng lại gần thư phòng của tao! Đừng làm phiền tao, mày không hiểu tiếng người hả?”
Lần này đứa nhỏ bị dọa sợ thật.
Thẩm Tinh Dục rõ ràng thấy đầu cậu bé lông xù run lên bần bật. Sau đó, cậu ngước đôi mắt đen láy nhìn hắn, rồi quay người chạy đi.
Từ đó, cái đuôi nhỏ của hắn biến mất.
Cậu bé không còn lẽo đẽo theo sau anh.
Không còn đến tặng kẹo khi hắn đang cau mày học bài.
Không còn đứng sau lưng hắn, hào hứng kể rằng hôm nay mình đã học được bài hát thiếu nhi nào.
Thẩm Tinh Dục bận rộn với bài vở, khi ngẩng đầu lên, theo thói quen nhìn về phía cửa sổ, cũng không còn thấy cái đầu lông xù nữa.
Hắn bước tới, mở cửa sổ, nhìn xuống sân.
Bãi cỏ trống không, chẳng có gì cả. Không còn cậu bé cúi thấp người trốn ở đó, ngẩng mặt lên cười với hắn.
Thỉnh thoảng, khi tan học, Thẩm Tinh Dục sẽ liếc nhìn ra sân – đứa nhỏ với Thẩm Tinh Trác ngồi xổm trên đất chơi cát.
Thẩm Tinh Trác thấy hắn nhìn sang bĩu môi, làm mặt quỷ.
Còn đứa nhỏ thì chỉ lặng lẽ cầm xẻng xúc cát vào cái xô nhỏ.
Có khi Thẩm Tinh Trác chạy đi chơi trò khác, cậu bé cũng chỉ một mình ngồi chơi bên bãi cát.