Chiếc xe điện golf đi qua, lướt xa dần.

Kỷ Mân cũng nhìn thấy đứa nhỏ thở hồng hộc chạy tới, thoáng ngẩn ra hỏi: “Làm gì mà chạy hớt hải thế?”

Lục Nhiên thở hổn ha hổn hển không nói gì, chỉ đứng ngay sau xe lăn Kỷ Mân, nắm lấy tay vịn, mạnh mẽ kéo ngược xe lăn về phía sau, đến khi cách Thẩm Tinh Dục hơn mười mét mới chịu dừng.

Nhìn đứa nhỏ gầy gò, yếu ớt nhưng khi dồn sức lại mang theo sự quyết liệt như thể không cần mạng sống.

Xe lăn của Kỷ Mân bị cậu kéo lùi mạnh đến mức hơi ngả về phía sau

Cảnh tượng này đột nhiên trở nên khá buồn cười.

Thẩm Tinh Dục nhìn cảnh Lục Nhiên tránh mình như tránh tà chỉ biết im lặng.

Lúc này, Lục Nhiên mới nhớ ra phải giải thích hành động của mình. Cậu thở phì phò, chỉ tay về phía Thẩm Tinh Dục, dõng dạc hùng hồn nói:  “Tránh xa anh ta ra! Ai biết trên người anh ta có gián không, lỡ nó bay qua đây thì sao?”

Thẩm Tinh Dục: “……”

Kỷ Mân nhất thời dở khóc dở cười, nghiêng đầu nhìn đứa nhỏ đứng phía sau.

Không nhìn thì thôi nhìn rồi mới phát hiện ai kia trông có vẻ khí thế hùng, song không biết vì vừa chạy nhanh hay vì kéo xe lăn quá sức, mà hai tay cậu, cả cánh tay đang nhè nhẹ run.

Kỷ Mân lập tức nhíu mày, đưa tay kéo cánh tay cậu, nắm chặt trong lòng bàn tay mình.

Phía bên kia, quản gia Trần dắt Đại Hoàng đi tới.

Kỷ Mân xoay xe lăn, dẫn Lục Nhiên quay về bàn tròn.

Khi quay lại, anh liếc nhìn Thẩm Tinh Dục vẫn đứng nguyên tại chỗ, đột nhiên nói: “Nếu cậu lấy tư cách là anh trai để nói chuyện với tôi, vậy về chuyện hôn ước, tôi sẽ cân nhắc.”

Mặt Thẩm Tinh Dục nhăn thành lại thành một nút thắt khó gỡ.

Lục Nhiên ngồi xuống bàn vẫn chưa hiểu hai người họ đang nói gì, liếc nhìn Thẩm Tinh Dục đứng không xa, khẽ hỏi: “Hôn ước gì thế ?”

Người vừa tuyên bố sẽ cân nhắc hôn ước, giờ lại trả lời một cách lấp lửng. Kỷ Mân bóp nhẹ cánh tay đang run rẩy vì dùng sức quá độ của ai kia, trách mắng: “Trẻ con thì đừng nghe lén người lớn nói chuyện.”

Lục Nhiên: “…”

Cậu thầm nghĩ, ông chủ của mình đúng là có bệnh nặng.

Kỷ Mân nhìn Thẩm Tinh Dục vẫn chưa rời đi, thở dài một tiếng.

Thẩm Tinh Dục không phải người dễ dàng từ bỏ.

Xem ra, bên cạnh Lục Nhiên cần phải tăng thêm người bảo vệ. Song, chuyện này anh không định nói với đứa nhỏ. 

Nhìn cánh tay vẫn run rẩy trong lòng bàn tay mình, nhớ lại dáng vẻ Lục Nhiên lao như bay về phía anh, Kỷ Mân lại cảm thấy hơi tức giận. Anh gõ nhẹ lên trán Lục Nhiên, quở trách:  “Không phải cậu bảo mình không sợ anh ta sao? Vậy kéo tôi và xe lăn lùi lại xa tới mười mét để làm gì? Không cần tay nữa à?”

Lục Nhiên ôm trán, phản bác: “Tôi đã nói là không sợ anh ta mà.”

Nói xong, như để chứng minh, Lục Nhiên rút tay mình ra, nhìn quanh, chạy tới chỗ một lớp học golf dành cho trẻ em, lấy một quả bóng bay hình thỏ nhỏ được dùng làm phần thưởng.

Cậu ôm quả bóng, chạy “bịch bịch” đến trước mặt Thẩm Tinh Dục.

“Bốp!” — đập nổ quả bóng

Thẩm Tinh Dục theo phản xạ nghiêng đầu tránh.

Những mảnh vụn từ quả bóng bay in hình thỏ trắng sượt qua má  hắn rồi rơi xuống.

Lục Nhiên hùng hổ đến, đập bóng xong lại mang khí thế hừng hực rời đi, còn không quên quay lại khoe với Kỷ Mân: “Anh xem, tôi làm anh ta giật mình rồi đấy ?”

Kỷ Mân không hiểu nổi cậu đang làm trò gì, chỉ giơ tay kéo cậu ngồi xuống: “Nghỉ chút đi.”

Anh quay đầu nhìn về phía Thẩm Tinh Dục, phát hiện người đàn ông vốn rất kiên định vừa rồi, giờ đây lại cúi đầu, nhìn bần thần nhìn chằm chằm vào mảnh bóng vỡ dưới đất. Đoạn bất ngờ xoay người đi.

**

Trên đường về, bên trong xe thương vụ của Kỷ Mân rất yên tĩnh.

Lục Nhiên cuộn tròn trên ghế sau, ngủ thiếp đi.

Khi cậu lao về phía Kỷ Mân, gần như là chạy hết sức.

Dừng lại chưa kịp thở, cậu đã kéo cả xe lăn lùi hơn mười mét. 

Mặc dù Kỷ Mân ngồi trên xe lăn, nhưng xe điện của anh có lực phanh mạnh, rất khó di chuyển trên bãi cỏ. Huống hồ, Kỷ Mân là một người đàn ông trưởng thành, trọng lượng không hề nhẹ.

Đột ngột dùng nhiều sức như vậy, không mệt mới lạ.

“Để cậu ấy ngủ một lát, chút nữa hẳn gọi dậy, chiều còn phải đi học.” Kỷ Mân nói.

Quản gia Trần gật đầu, đưa cho anh một chiếc chăn mỏng.

Kỷ Mân mở chăn ra, đắp lên người cậu đứa nhỏ đang ngủ ở ghế sau.

Không gian trong xe rất rộng.

Anh xoay xe lăn, chăm chú nhìn gương mặt ngủ say của Lục Nhiên một chập.

Đứa nhỏ này sợ Thẩm Tinh Dục, có lẽ còn có những lý do khác.  -Cá mặn thời @ vs TYT nha~

Kỷ Mân cũng có thể hiểu một ít về cảm giác của cậu khi nghĩ Thẩm Tinh Dục là người “có bệnh” và muốn tránh xa.

Qua cuộc trò chuyện hôm nay với Thẩm Tinh Dục, Kỷ Mân nhận ra so với những người khác trong nhà họ Thẩm, ít nhất hắn có vẻ thật sự coi Lục Nhiên là người thân.

Nhưng trong thế giới của Thẩm Tinh Dục, thứ cảm xúc ấy cũng chẳng đáng kể.

Kỷ Mân không có người thân, nên anh phần nào hiểu được tâm trạng của Lục Nhiên khi lớn lên.

Vì là trẻ mồ côi, nhìn những người xung quanh có gia đình trọn vẹn, chắc hẳn cậu đã tự an ủi rằng bố mẹ mình chắc chắn rất yêu thương mình, chỉ là chưa tìm được mình mà thôi. Những ảo tưởng đó đã bị phá vỡ hoàn toàn khi cậu được nhận lại về nhà họ Thẩm.

Song, con người không muốn thừa nhận rằng mình sinh ra đã không được yêu thương.

Không ai muốn chấp nhận mình đáng phải có một gia đình và bậc cha mẹ như thế. Người ta cần có một chút ảo tưởng để tiếp tục sống.

Vì vậy, cậu sẽ nghĩ rằng bố mẹ chỉ vì quá lâu không gặp nên quên mình, không nhận ra mình. Nếu nhận ra, chắc chắn họ sẽ yêu thương và che chở cho mình.

Nhưng chút ảo tưởng mong manh ấy đã bị Thẩm Tinh Dục phá tan.

Thẩm Tinh Dục nhớ cậu, coi cậu là em trai.

Nhưng vậy thì sao chứ?

Cậu vẫn là người không được yêu thương.

Cái thứ gọi là tình thân ấy, thứ mà cậu đã khao khát hơn mười năm, cuối cùng chẳng là gì cả.

Kỷ Mân vươn tay, khẽ xoa mái tóc của cậu thiếu niên.

Sau khi rời sân golf, Thẩm Tinh Dục trở lại công ty, bận rộn đến tối mới về nhà họ Thẩm.

Vừa bước vào cửa, đã đối diện với gương mặt lạnh của Thẩm Hồng Nguyên.

Ông quét mắt nhìn hắn, hỏi: “Dự án tiến triển đến đâu rồi?”

Thẩm Tinh Dục thở dài, đáp: “Ba, tiến độ không nhanh được như vậy.”

Thẩm Hồng Nguyên sầm mặt, lại hỏi tiếp: “Vậy còn Lục Nhiên? Sao nó vẫn chưa quay về?”

Thẩm Tinh Dục mấp máy môi, nhưng không trả lời.

“Đồ vô dụng!” Thẩm Hồng Nguyên quát lên: “Việc nhà không xong, công việc cũng không ra hồn, dạo này anh đang làm cái gì vậy hả?” ( truyện trên app tyt )

Nói xong, ông cầm một xấp tài liệu bên cạnh ném về phía hắn: “Đây là phương án đấu thầu của nhà Lino, anh cầm lấy mà xem cho kỹ!”

Thẩm Tinh Dục đứng yên tại chỗ.

Đợi đến khi Thẩm Hồng Nguyên lên lầu, hắn mới cúi xuống nhặt tài liệu lên.

Thực ra, xấp tài liệu này hắn đã nhận được từ sáng.

Hắn hiểu rõ, Thẩm Hồng Nguyên đối xử với mình như vậy, một phần là do tính cách, phần khác là vì ông đang hoảng sợ trước sự già nua ngày càng rõ của bản thân.

Cầm xấp tài liệu không cần thiết đó, Thẩm Tinh Dục bước chân nặng nề lên lầu.

Trước khi vào phòng, hắn nhìn thoáng qua căn phòng bên cạnh. Lục Nhiên đã dọn đi, căn phòng lại trống trải.

Vào phòng, bật đèn, ngồi xuống bàn làm việc, tiếp tục xem xét một vài kế hoạch mà cấp dưới gửi đến.

Chẳng bao lâu, cửa phòng vang lên tiếng gõ.

“Mời vào!” Thẩm Tinh Dục lên tiếng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play