Thẩm Tinh Dục khẽ mày, nhưng vẫn im lặng.
“À..” Kỷ Mân như chợt nhớ ra điều gì, lại nói: “Chiếc xe đó hình như do nhị công tử nhà họ Thẩm gọi đến thì phải.”
Nói đến đây, anh dừng lại, ánh mắt hơi mỉa mai nhìn Thẩm Tinh Dục, cười như không cười: “Nếu tôi nhớ không nhầm, nhị thiếu gia nhà họ Thẩm, cũng là anh trai của Lục Nhiên, đúng không?”
“Về nhà tôi sẽ dạy bảo lại Thẩm Tinh Trác.” Thẩm Tinh Dục cau mày đáp.
Kỷ Mân chỉ cười, không nói thêm.
Anh dừng xe lăn, lặng lẽ nhìn đứa nhỏ ở xa xa lại đánh bóng trượt. Một lúc sau, anh mới lên tiếng: “Khi mới gặp, đứa nhỏ đó chẳng phân biệt lớn nhỏ gì cả. Tôi định gửi nó ra nước ngoài du học, còn bị từ chối phũ phàng nữa.”
Lông mày Thẩm Tinh Dục càng nhíu chặt hơn. Nếu Kỷ Mân đưa Lục Nhiên ra nước ngoài, nhà họ Thẩm lúc đó mới thật sự hết cách.
Kỷ Mân thở dài: “Ban đầu tôi còn thắc mắc, rõ ràng tôi đã giúp đứa nhỏ này không ít lần, sao đứa nhỏ này lại cứ dùng ánh mắt khinh khỉnh, còn bày ra bộ dáng đề phòng như thể tôi định bán cậu ấy đi.”
Thẩm Tinh Dục không hiểu tại sao anh lại nói điều này, đoạn thấy Kỷ Mân xoay xe lăn, nhìn thẳng vào mình.
Người đàn ông ngồi trên xe lăn nên phải ngẩng đầu lên nhìn hắn, nhưng khí thế hoàn toàn không suy giảm.
Khóe môi Kỷ Mân nhếch lên một đường cong lạnh lẽo: “Cho mãi đến hôm đó, khi thấy cậu giáng cho cậu ấy một cái tát, tôi mới hiểu. Có lẽ, sự thờ ơ cậu ấy dành cho tôi ban đầu, chính là vì tôi quen biết người anh trai như cậu.”
Kỷ Mân cũng nhấn mạnh hai chữ “anh trai.”
Thẩm Tinh Dục chợt nhớ ra… Hôm đó, Thẩm Tinh Dục vốn không hề hay biết Thẩm Hồng Nguyên mời Phương Sâm dự tiệc,.
Lúc ấy, hắn đang tham gia một sự kiện thì tình cờ gặp Kỷ Mân nên đến chào hỏi. Nhận được tin từ trợ lý, hắn vội vã quay về nhà họ Thẩm, lo sợ Thẩm Hồng Nguyên biến khéo thành vụng nên vội vàng chào tạm biệt Kỷ Mân.
Ai ngờ, vị tiền bối vốn chẳng mấy khi để ý chuyện người khác, nhìn hắn một cái rồi chủ động đề nghị đến nhà họ Thẩm.
Giờ nghĩ lại, có lẽ đó là vì Lục Nhiên. Thẩm Tinh Dục thầm thở dài, biết rằng không thể cứng với Kỷ Mân, nhìn Kỷ Mân rồi quay sang nhìn Lục Nhiên đang tập đánh golf ở đằng xa.
Thẩm Tinh Dục bất chợt nói: “Cậu ấy đánh rất tệ, Kỷ tiền bối, anh chưa từng dạy cậu ấy sao?”
Ngón tay Kỷ Mân siết nhẹ tay điều khiển xe lăn, ánh mắt thoáng tối lại.
Thẩm Tinh Dục chăm chú nhìn về phía xa, thản nhiên nói: “Nhưng tôi có thể dạy cậu ấy.”
“Tôi là anh trai của cậu ấy. Dạy cậu ấy chơi golf cũng chẳng sợ bị người ngoài bàn tán.”
“Không cần giải thích, cũng không cần tránh né.”
Ánh mắt Thẩm Tinh Dục lướt qua đầu gối của Kỷ Mân, nhấn mạnh từng chữ: “Tôi có thể dạy rất tốt.”
Thẩm Tinh Dục quả nhiên là người có vực dậy Thẩm thị từ vực thẳm, luôn biết cách chạm vào điểm yếu của đối phương trong thương trường.
Sau khi “chọt trúng” điểm yếu, lại hạ giọng, chân thành mà nói: “Nhà họ Thẩm đã nợ Lục Nhiên rất nhiều. Từ hôm nay trở đi, nhà họ Thẩm sẽ trao cho cậu ấy tất cả những gì cậu ấy xứng đáng có được.”
Nói đến đây, dừng lại, bổ sung: “Những chuyện mà anh từng đề cập trước đây, sẽ không tái diễn nữa.”
Kỷ Mân đã lấy lại bình tĩnh. Mặc dù Thẩm Tinh Dục đã đánh trúng điểm nhạy cảm nhất của anh, hơn nữa còn nhìn ra sự quan tâm đặc biệt của anh đối với Lục Nhiên nên cố gắng thuyết phục anh từ góc độ đó. ( truyện trên app tyt )
Nhưng những kỹ thuật thuyết phục này chỉ là những thứ Kỷ Mân đã ‘chơi chán’ từ lâu, chẳng còn tác dụng gì đối với anh.
Anh ngẩng đầu nhìn Thẩm Tinh Dục, hỏi: “Cậu làm sao đảm bảo những điều đó?”
Thẩm Tinh Dục hơi khựng mở miệng muốn trả lời nhưng mà Kỷ Mân đã giơ tay lên ngăn lại, cười cười: “Ở nhà họ Thẩm ngay cả sự tôn nghiêm của mình mà mình cậu còn không bảo vệ được. Làm sao tôi có thể tin rằng cậu có thể bảo vệ cậu ấy?”
Thẩm Tinh Dục cứng đờ, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, đáp: “Tôn nghiêm của tôi không quan trọng, chỉ có danh dự của nhà họ Thẩm mới là thứ đáng bảo “
Rồi từng bước ép sát, nhìn thẳng vào Kỷ Mân: “Kỷ tiền bối, anh là người biết lý lẽ. Lục Nhiên mới 19 tuổi lại có hôn ước với Cố gia. Hiện tại cậu ấy sống ở Kỷ gia là không phù hợp.”
Thẩm Tinh Dục nhướng mày: “Hay là, Kỷ gia có ý định liên hôn với nhà họ Thẩm?”
Nếu là người khác, Thẩm Tinh Dục sẽ không dám nói những lời này. Vì câu nói này giống như một bậc thang, có thể khiến đối phương thuận thế chấp nhận.
Kết quả sẽ là hắn không chỉ không đưa được Lục Nhiên đi, mà còn vô tình “gả” em trai mình cho đối phương.
Nhưng mà Kỷ Mân thì không.
Người đàn ông này cực kỳ lý trí, sẽ không để lời nói của người khác làm lu mờ suy nghĩ của mình.
Thẩm Tinh Dục nói câu này, bởi hắn nhìn ra rằng Kỷ Mân thực sự quan tâm đến Lục Nhiên. Đó không phải là sự vui đùa của một người bề trên đối với thú cưng, mà là một sự quan tâm thật lòng.
Nhìn thấu được điều đó, Thẩm Tinh Dục cũng thầm thở phào nhẹ nhõm. Như vậy, dù Lục Nhiên trở về nhà họ Thẩm, có sự giám sát của Kỷ Mân, Thẩm Hồng Nguyên cũng không thể quá đáng.
Đồng thời cũng chính phần quan tâm bảo vệ này, Thẩm Tinh Dục biết rằng Kỷ Mân sẽ không dễ dàng đưa ra lời hứa về “hôn ước.”
Bởi vì càng yêu thương bảo vệ một người, càng không muốn người đó cả đời gắn bó với một người tàn tật.
Quả nhiên, Kỷ Mân không đáp lại.
Thẩm Tinh Dục không ngừng cố gắng: “Tôi không muốn em trai mình phải chịu những lời đồn đại.”
Mặc dù thực tế không ai dám đồn thổi gì về Kỷ Mân.
Kỷ Mân im lặng một lúc, ngẩng đầu nhìn Thẩm Tinh Dục, hỏi: “Cậu đang nói những điều này với tôi bằng thân phận gì? Một người bạn học cũ hay anh trai của Lục Nhiên?”
Thẩm Tinh Dục không đoán được lý do câu hỏi này, chỉ trả lời: “Đương nhiên là anh trai của Lục Nhiên.”
Kỷ Mân bật cười mỉa mai: “Cậu xứng sao?”
Chỉ ba chữ, nhưng đủ khiến Thẩm Tinh Dục á khẩu không thốt nên lời.
Nếu người nghe là Thẩm Hồng Nguyên, chắc hẳn đã giận tím mặt, còn Thẩm phu nhân thì sẽ phát điên ngay tại chỗ.
Nhưng trong các cuộc đàm phán, Thẩm Tinh Dục không phải là người để cảm xúc chi phối, liền đáp: “Cậu ấy là em trai tôi, đó là sự thật khách quan.”
Kỷ Mân bật cười. -Cá mặn thời @ vs TYT nha~
“Em trai?” Anh nhướng mày, ánh mắt như nhìn thấu mọi thứ: “Cậu tìm tôi, nói những lời này thật sự chỉ vì Lục Nhiên là em trai của cậu?”
“Thẩm Tinh Dục, đừng tự lừa mình dối người nữa.”
Kỷ Mân thở dài: “Cậu chỉ coi Lục Nhiên như một con cừu trong đàn cừu nhà họ Thẩm, còn cậu là con chó chăn cừu mà nhà họ Thẩm dày công nuôi dưỡng. Khi phát hiện cừu chạy trốn, đương nhiên cậu phải mang nó về.”
“Còn mang về để tiếp tục nuôi, giết thịt hay bán đi, điều đó phụ thuộc vào ý của chủ nhân. Con chó chăn cừu như cậu không có quyền lên tiếng.”
Những lời nói sắc bén không chút thương xót đã phá tan mọi lớp ngụy trang. Thẩm Tinh Dục mím chặt môi.
Cuộc đàm phán rơi vào bế tắc.
***
Ở phía xa, Lục Nhiên chơi golf một lúc thì thấy chán.
Cậu liên tục ngẩng đầu nhìn về phía Kỷ Mân.
Thấy vậy, quản gia Trần cười hỏi: “Nhìn gì vậy? Mệt thì lại đây ngồi với ông già này, uống chút trà.”
Ông vừa dứt lời thì một chiếc xe điện golf lướt qua chỗ Kỷ Mân.
Vừa nhìn thấy chiếc xe, Lục Nhiên nãy giờ đứng ngốc lập tức ném gậy golf xuống, chạy nhanh về phía Kỷ Mân.
Quản gia Trần còn chưa kịp phản ứng, khi ông ngẩng đầu lên, Lục Nhiên đã chạy được hơn trăm mét.