“Chẳng lẽ thật sự là người thân, mà người thân nào lại đến cổng trường bắt người, thậm chí còn đánh nữa?”
“Nghe nói đây là người nhà họ Thẩm, CEO của tập đoàn Thẩm thị đó.”
“Bây giờ hôn nhân đồng giới đã hợp pháp, chẳng lẽ các gia tộc lớn lại định bắt ép cậu ấy về để liên hôn?”
Đám đông xung quanh lập tức tưởng tượng ra một màn kịch đầy drama của giới hào môn.
Người xem càng lúc càng đông. Sắc mặt Thẩm Tinh Dục càng lúc càng tối sầm.
Hiện tại, tập đoàn Thẩm thị không thể chịu nổi bất kỳ dư luận tiêu cực nào. Nếu sự việc này bị đẩy đi xa…
Hắn túm lấy cổ tay Lục Nhiên định kéo người đi. Người xung quanh thấy hắn động thủ lập tức cản lại: “Ê, ê, anh định làm gì đấy?”
Có người chỉ tay vào Thẩm Tinh Dục nói: “Giờ là xã hội pháp trị, tôi đã gọi cảnh sát của trường rồi đấy.”
Mà vệ sĩ đứng bên cạnh trợn mắt há hốc mồm nhưng vẫn không quên gọi điện thoại báo cáo với Kỷ Mân: “Ông chủ, Thẩm Tinh Dục đến rồi.”
Giọng Kỷ Mân ở đầu dây bên kia lạnh lùng: “Anh không cản được à?”
“Không phải, là cậu Lục Nhiên…”
Giọng Kỷ Mân bỗng trở nên gấp gáp: “Lục Nhiên bị đưa đi rồi?”
“Không…”
Người vệ sĩ nhìn chiếc xe cảnh sát trường đang tiến lại gần, ngập ngừng hoảng hốt nói: “Cậu ấy đưa Thẩm Tinh Dục lên xe cảnh sát rồi…”
Kỷ Mân: “……”
Lần này, Thẩm Tinh Dục không được lợi gì. Không chỉ không đưa được Lục Nhiên đi, mà còn có một chuyến thăm “danh dự” đến phòng an ninh của Đại học Y.
Hơn nữa, video cảnh “gây rối” của hắn trước cổng trường đã bị tung lên mạng. Để ngăn dư luận bùng phát, nhà họ Thẩm phải tốn một khoản tiền lớn để dập tin.
Nhìn thấy Kỷ Mân cẩn thận cử người bảo vệ Lục Nhiên, khả năng đưa người đi từ trường gần như bằng không. Thẩm Tinh Dục không còn cách nào, đành làm theo quy trình chính thức để hẹn gặp Kỷ Mân.
Kỷ Mân chẳng thấy bất ngờ về việc này. Ban đầu anh vốn không định nói cho Lục Nhiên biết.
Nhưng mà suy đi tính lại, anh quyết định báo trước cho cậu một tiếng, dù gì đây cũng là chuyện liên quan đến cậu.
Dù miệng vẫn hay gọi là “đứa nhỏ này” hay “đứa nhỏ nọ”, cơ mà Lục Nhiên đã 19 tuổi rồi. Thế nhưng anh cũng không định để Lục Nhiên theo mình đi gặp Thẩm Tinh Dục.
Trước đây, anh đã hỏi bác sĩ Kamille về tình trạng của Lục Nhiên.
Bác sĩ Kamille đưa ra lời khuyên rất ngắn gọn: nếu tình trạng hoảng loạn chỉ xảy ra khi gặp một người cụ thể, cách tốt nhất là tránh xa nguồn gốc của nỗi sợ đó.
Kỷ Mân cân nhắc và chuẩn bị kỹ. Tuy nhiên, khi anh vừa ngồi vào xe, chuẩn bị đi… lại thấy ánh mắt u ám của Lục Nhiên dán sát vào cửa sổ bên ngoài mình.
Nhìn thoáng qua trông hơi đáng sợ.
Kỷ Mân: “……”-Cá mặn thời @ vs TYT nha~
Anh day trán, thở dài: “Sao cậu không đi học?”
“Sáng nay tôi không có tiết mà!” Lục Nhiên đáp.
Nói xong cậu đi vòng qua bên kia, mở cửa xe chui vào.
Kỷ Mân chỉ có thể ra hiệu cho tài xế tạm dừng, sau đó quay sang nhìn đứa nhỏ bên cạnh: “Tôi đi gặp Thẩm Tinh Dục.”
“Tôi biết chứ!” Lục Nhiên đáp.
Cậu nghiêm túc nhìn Kỷ Mân, nói: “Chính vì biết anh đi gặp anh ta nên tôi mới theo.”
Kỷ Mân ngẩn người, cứ nghĩ Lục Nhiên sẽ cố tránh xa Thẩm Tinh Dục càng xa càng tốt, nhưng rồi lại nghe ai kia tiếp tục nói: “Thẩm Tinh Dục đầu óc không bình thường, nhỡ đâu anh ta đột nhiên nổi điên thì sao? Anh ngồi xe lăn, chạy thoát được không?”
Kỷ Mân: “…”
Nói thật thì anh không tưởng tượng ra được cảnh đó.
Dù Thẩm Tinh Dục có điên đến mức nào, chắc cũng không làm chuyện như nhúng ly của anh vào bồn cầu hoặc tùy tiện thả gián vào phòng anh chỉ vì một câu không hợp ý.
Trong mắt Kỷ Mân, Thẩm Tinh Dục là người khá tài giỏi. Tuy nhiên vì quá coi trọng gia tộc, nên đây cũng chính là nhược điểm lớn. Cơ mà khi quay đầu lại nhìn nét mặt của ai kia, Kỷ Mân thoáng khựng lại.
Lục Nhiên rất nghiêm túc, đang thật lòng lo lắng cho anh.
Vì bản thân cậu sợ hãi Thẩm Tinh Dục, nên cũng nghĩ rằng nếu Kỷ Mân gặp mặt Thẩm Tinh Dục có thể sẽ gặp nguy hiểm.
Kỷ Mân bỗng dưng không biết phải nói gì, im lặng vài giây, thở dài: “Thôi được, nếu đến nơi mà cậu không muốn xuống, thì cứ ở lại trên xe .”
Quản gia Trần nghe vậy, lặng lẽ quay đầu lại nhìn, ánh mắt như muốn hỏi: Thưa ngài, nguyên tắc của ngài đâu rồi?
Kỷ Mân quay đi, giả vờ không nhìn thấy.
**
Địa điểm gặp Thẩm Tinh Dục là một câu lạc bộ golf.
Mặc dù đưa Lục Nhiên theo, Kỷ Mân cũng không có ý định để cậu tiếp xúc với Thẩm Tinh Dục.
Xuống xe, anh ra hiệu cho quản gia Trần dẫn cậu đi chơi golf, còn mình thì đi gặp Thẩm Tinh Dục.
Khi Kỷ Mân đến, Thẩm Tinh Dục đã chờ sẵn ở bên sân golf.
Hắn ngồi tại một chiếc bàn tròn, trước mặt là một tách cà phê đen.
Thấy Kỷ Mân bước tới, thái độ cung kính như mọi khi, đứng dậy gật đầu chào: “Kỷ tiền bối.”
Kỷ Mân quay đầu liếc nhìn về phía không xa, rồi nói: “Cùng tôi đi dạo đi.”
Thẩm Tinh Dục gật đầu đồng ý.
Hai người chậm rãi đi trên bãi cỏ sân golf, bước chân không nhanh không chậm.
Kỷ Mân không có nhiều bạn, tính khí thì tệ, từ trong xương đã toát ra vẻ kiêu ngạo và lạnh lùng.
Thẩm Tinh Dục là số ít người anh đánh giá cao. Vì Thẩm Tinh Dục có năng lực hành động mạnh mẽ, ít bị cảm xúc chi phối.
Khi làm việc, người này luôn giữ bình tĩnh, thậm chí khi cấp dưới mắc lỗi, đối phương cũng không để cơn giận ảnh hưởng đến hiệu suất.
Điều này khiến Kỷ Mân rất tán thưởng.
Hồi còn ở trường, Kỷ Mân từng thuận miệng hỏi lý do, nhưng khi ấy Thẩm Tinh Dục không trả lời.
“Lần trước gặp cậu là ở buổi họp mặt cựu sinh viên.” Kỷ Mân mở lời.
“Đúng vậy.” Thẩm Tinh Dục gật đầu: “Lần đó tôi còn nhờ anh hướng dẫn một một số cách giải quyết khó khăn trong công việc, anh đã cho tôi nhiều lời khuyên quý giá.”
Nói vài câu, cả hai lại chìm vào im lặng.
Nhìn bề ngoài, mối quan hệ giữa họ dường như vẫn giữ được quân tử chi giao như trước kia.
Nhưng thực ra, có một bức tường vô hình ngăn cách họ. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Kỷ Mân điều khiển xe lăn chậm rãi đi, thỉnh thoảng lại liếc nhìn bãi cỏ phía bên kia.
Ở đó, một người đang tập đánh golf.
Mỗi lần vung gậy xong, cậu lại dẫn chó nhỏ đi nhặt bóng. Kỷ Mân nhìn cảnh đó, khẽ hừ một tiếng, nhận xét: “Vẫn đánh tệ như ngày nào.”
Thẩm Tinh Dục cũng nhìn theo.
“Lục Nhiên ở bên kia.” giọng điệu chắc chắn.
Kỷ Mân gật đầu, không có ý định giấu giếm.
Việc anh nhắc đến Lục Nhiên là để cho Thẩm Tinh Dục hiểu rằng, dù cậu ở ngay trước mắt nhưng hắn cũng không có khả năng đưa cậu đi.
Thẩm Tinh Dục cũng hiểu điều đó, biết hôm nay mình khó đạt được mục đích, cau mày, nói: “Tôi không ngờ, mối quan hệ giữa anh và em trai tôi lại tốt như vậy.”
Hắn nhấn mạnh ba chữ “em trai tôi.”
Kỷ Mân nhếch môi cười nhạt, chẳng mấy bận tâm, ý vị thâm trường nói: “Trẻ nhỏ thì luôn cần có người yêu thương.”
Ánh mắt Thẩm Tinh Dục thoáng cụp xuống.
Kỷ Mân ngược lại, như đang trò chuyện phiếm: “Cậu có biết lần đầu tiên tôi gặp cậu ấy là trong hoàn cảnh nào không?”
Thẩm Tinh Dục không đáp, hắn biết rõ khả năng của Kỷ Mân.
Người đàn ông này dù đi đứng không tiện, ít nói, nhưng khi cần, lời nói lại trở thành vũ khí sắc bén nhất. Nếu không cẩn thận, lời nói của anh có thể khiến người khác đau đến tận tâm can.
Kỷ Mân không trông mong câu trả lời từ Thẩm Tinh Dục, nhàn nhạt tiếp tục: “Cậu ấy đứng chắn trước một chiếc siêu xe đang lao tới. Đèn pha của xe gần như đã chạm vào đầu gối cậu ấy trước khi dừng lại.”
Vừa nói, anh vừa vỗ vào tay vịn của xe lăn.
“Chỉ cần thêm chút nữa thôi, kết cục tốt nhất của cậu ấy chính là giống tôi, cả đời ngồi trên xe lăn.”