Cái khó là, Lục Nhiên đang được Kỷ Mân bảo vệ. Nhưng dễ ở chỗ là mỗi ngày cậu vẫn phải đến trường.

Dù sao trên mặt danh nghĩa, nhà họ Thẩm vẫn là người giám hộ hợp pháp của Lục Nhiên.

Thẩm Tinh Dục hiểu con người Kỷ Mân. Một khi người đàn ông này đã quyết định làm gì, rất khó có ai lay chuyển được. Còn chuyện muốn gây áp lực lên người Kỷ Mân thì càng là điều không tưởng.

Hôm đó, Thẩm Tinh Dục đích thân dẫn người đến chờ sẵn ở cổng trường Lục Nhiên.

Thẩm Tinh Dục tính toán khá kỹ, đại học Y có ba cổng, đương nhiên cả ba đều có người của hắn. Nếu có thể đưa Lục Nhiên đi trực tiếp từ trường thì sẽ không cần báo với Kỷ Mân.

Thời gian chờ đợi trôi qua thật nhàm chán.

Được cái Thẩm Tinh Dục rất kiên nhẫn, ngồi trong xe vẫn tranh thủ thời gian làm việc. Mãi đến chiều, người bên cạnh vỗ vai nhắc: “Thẩm tổng, người tới rồi.”

Thẩm Tinh Dục ngẩng đầu, nhìn qua cửa sổ xe, thấy một nhóm sinh viên mặc áo blouse trắng đang bước xuống từ xe buýt, xếp hàng đi vào trường.

Sinh viên ngành thú y sẽ có các buổi học thực hành bên ngoài, thường kiểu mới từ nông trại, rồi phải vội vàng đến lớp tiếp theo.

Thẩm Tinh Dục không lập tức xuống xe mà ngồi trong xe nhìn một hồi.

Trong nhóm gần 30 người, hắn nhanh chóng tìm ra Lục Nhiên. Các bạn học khác thì tụm năm tụm bảy trò chuyện. Chỉ có Lục Nhiên là đi một mình, vừa đi vừa cởi áo blouse gấp gọn cẩn thận cầm trên tay.

Cậu làm những việc này rất lặng lẽ.

Đó là một sự yên lặng hoàn toàn không phù hợp với độ tuổi của mình. Như thể trong hơn mười năm qua, cậu luôn như vậy, yên lặng và tách biệt.

Không chạm vào vòng tròn bạn bè của những người cùng trang lứa, những người có gia đình hạnh phúc và được bố mẹ yêu thương.

Khoảnh khắc đó, Thẩm Tinh Dục bất chợt nhớ lại ngày cả gia đình đến đón Thẩm Tinh Nhiễm tan học. Hôm ấy, cả nhà họ Thẩm đều có mặt: Thẩm Hồng Nguyên, Thẩm phu nhân, hắn và cả Thẩm Tinh Trác.

Họ nhìn thấy Thẩm Tinh Nhiễm được các bạn vây quanh như một ngôi sao, bước ra cổng trường.

Thẩm Hồng Nguyên và Thẩm phu nhân tràn đầy tự hào.

Tay Thẩm Tinh Dục đã đặt trên khóa cửa xe, nhưng rồi lại dừng lại một giây. 

Người bên cạnh hỏi:  “Có chuyện gì vậy, Thẩm tổng?”

“Không có gì.” Thẩm Tinh Dục mở cửa xe.

Là con trai nhà họ Thẩm, hắn hiểu rõ.

Lần này, khi về nhà, Lục Nhiên sẽ không dễ sống. Thẩm Hồng Nguyên sẽ càng khắc nghiệt hơn nhưng mà Lục Nhiên bắt buộc phải về.

Đối với nhà họ Thẩm và tập đoàn Thẩm thị, chuyện này không thể thương lượng. Vậy nên, Thẩm Tinh Dục cũng không đến đây để thương lượng.

Hắn bước xuống xe, đi thẳng về phía nhóm sinh viên ngành thú y.

Thẩm Tinh Dục cao ráo, gương mặt điển trai, lập tức thu hút sự chú ý.

Lục Nhiên nhanh chóng nhận ra Thẩm Tinh Dục.

Ánh mắt lạnh lùng của Thẩm Tinh Dục xuyên qua đám đông, bước về phía cậu.

Tiếng xe cộ ồn ào trên đường, cảnh tượng này thực sự quá giống với lần trước Thẩm Tinh Dục đến bắt cậu trong kiếp trước.

Lục Nhiên lùi lại hai bước, theo bản năng muốn bỏ chạy. Nhưng rất nhanh, cậu kiềm chế được, mím môi, chủ động bước về phía Thẩm Tinh Dục.

Thẩm Tinh Dục cũng tiến về phía cậu.

Mọi thứ dường như đang tái hiện lại cảnh tượng của kiếp trước. Tuy nhiên đúng lúc này, một người đàn ông cao lớn đội mũ, hút thuốc, đứng chắn giữa hai người.

Người đàn ông nọ giơ tay cản Thẩm Tinh Dục.

Thẩm Tinh Dục nhíu mày nhìn người đó.

Người đàn ông, giọng điệu khá lịch sự, nói: “Thẩm tiên sinh, Kỷ tổng đã dặn dò, người nhà họ Thẩm không được đến gần cậu Lục Nhiên trong phạm vi hai mét.”

Không ngờ Kỷ Mân chuẩn bị chu đáo đến vậy, Thẩm Tinh Dục nheo mắt lại, đáp trả: “Đây là chuyện gia đình của nhà họ Thẩm, Kỷ tổng có phải quản rộng quá rồi không?”

Người vệ sĩ không có ý định nhường đường, chỉ đáp: “Mong anh thông cảm cho công việc của chúng tôi.”

Lục Nhiên thấy Thẩm Tinh Dục bị chặn lại, cũng hơi bất ngờ. Cơ mà cậu vẫn bước tới, vỗ vai người vệ sĩ, nói: “Đại ca là người ông chủ của tôi cử tới đúng không? Làm ơn giúp tôi cảm ơn ông chủ, nhưng chuyện này anh không tiện làm đâu, phải để tôi tự giải quyết.”

Đại ca vệ sĩ: “?”

Lục Nhiên liếc nhìn Thẩm Tinh Dục.

Việc nhà họ Thẩm tìm đến là chuyện hiển nhiên chẳng có gì đáng ngạc nhiên.

Người nhà họ Thẩm tìm đến cậu là điều cậu đã dự liệu, không có gì ngạc nhiên.

Trong khi đại ca vệ sĩ vẫn chưa hiểu chuyện gì, Lục Nhiên bước thêm hai bước về phía Thẩm Tinh Dục, rồi dừng lại, quay lại đưa balo cho vệ sĩ: “Trong này có mẫu vật thí nghiệm tôi vừa lấy, đừng làm hỏng.”

Rồi lại đưa áo blouse của mình, cẩn thận dặn: “Cái áo kia của tôi vẫn chưa khô, cái này không được làm bẩn.”

Sau khi giao phó xong, mắt kiên định bước thẳng tới chỗ Thẩm Tinh Dục.

Thẩm Tinh Dục cau mày nhìn Lục Nhiên, chủ động lên tiếng: “Cậu ở ngoài chơi đã hơn mười ngày, thế là đủ rồi.”

Lục Nhiên nhìn thẳng Thẩm Tinh Dục, hỏi: “Anh nói cho tôi biết, tại sao nhà họ Thẩm nhất định phải bắt tôi quay về? Nói lý do ra, tôi sẽ theo anh về.”

Thẩm Tinh Dục cụp mắt, tránh ánh mắt của cậu, chỉ đáp:  “Cậu nên về để gánh vác trách nhiệm của mình.”

Lục Nhiên nhếch miệng, để lộ chiếc răng nanh nhỏ: “Nếu anh không nói, tôi cũng chẳng có cách nào khác.”

Thẩm Tinh Dục còn chưa kịp nói thêm gì thì Lục Nhiên đã đột ngột nằm lăn ra ngay trước mặt hắn. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Thẩm Tinh Dục ngớ người. -Cá mặn thời @ vs TYT nha~

Giây tiếp theo, nghe thấy Lục Nhiên hét to: “Cứu tôi với! Bị đánh rồi! CEO của tập đoàn Thẩm thị đánh sinh viên ở ngay cổng Đại học Y đây này!”

Thẩm Tinh Dục từng dự trù nhiều tình huống Lục Nhiên không hợp tác cơ mà không ngờ cậu lại chọn cách đơn giản thô bạo như này.

Thẩm Tinh Dục chưa từng gặp phải cảnh này bao giờ, lập tức bối rối.

Lúc này, cổng trưởng có không ít người qua lại rất nhiều sinh nhiệt huyết lại càng nhiều. Nghe thấy tiếng kêu, họ lập tức xúm lại. Các bảo vệ trực cổng cũng cảnh giác đi tới.

“Này anh kia, anh đang làm gì đấy?”

Thẩm Tinh Dục vươn tay định kéo Lục Nhiên đang nằm trên đất dậy.

Nhưng đúng lúc đưa tay ra, hành động này lại giống như xác nhận luôn việc “đánh người.”

Có mấy người nhanh tay đã “tách tách” chụp được vài tấm ảnh.

Các bạn cùng chuyên ngành của Lục Nhiên cũng chạy đến hỏi:  “Lục Nhiên, cậu sao vậy?”

Lục Nhiên chỉ tay vào Thẩm Tinh Dục, nói: “Anh ta định đánh tôi, còn ép tôi lên xe.”

Phía sau Thẩm Tinh Dục quả thật có một chiếc xe đang đỗ, cửa xe còn mở, bên trong có người đang ngồi chờ.

Thấy vậy, không ít người giật mình.

Tức khắc có người nói: “Chẳng lẽ là bắt cóc buôn người?”

Thẩm Tinh Dục thấy vậy, vội vàng giải thích: “Không phải, tôi là anh trai của cậu ấy. Cậu ấy đang giận dỗi với gia đình nên không chịu về nhà.”

Nhưng mà câu này vừa thốt ra, các sinh viên, đặc biệt là nữ sinh, lại càng trở nên đề phòng cảnh giác hơn.

Trời ơi!

Không phải đây là tình huống dàn cảnh bắt cóc thường thấy trên mạng sao?

Dù Lục Nhiên không phải kiểu người hòa đồng trong lớp, nhưng cậu không giống các sinh viên nam khác thường gây ồn ào khiến người khác thấy phiền. 

Mỗi khi có bạn nữ nhờ cậu giúp đỡ, cậu chẳng nói nhiều chỉ lẳng lặng làm giúp.

Hơn nữa, thành tích học tập và kỹ năng thực hành của cậu rất tốt, thường xuyên được vây quanh trong các buổi học thực nghiệm.

Một nữ sinh lên tiếng hỏi ngay: “Cậu có quen anh ta không?”

Lục Nhiên dè dặt lùi lại, trả lời: “Có quen, nhưng không thân. Anh ta định bắt tôi về nhốt lại.”

Nói xong, cậu lại lùi thêm một bước.

Nghe vậy, đám đông không những không giải tán, mà còn nhao nhao hơn.

“Má ơi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play