Ủa — Mấy người giúp việc làm ăn kiểu gì này? Trong bánh bao sao lại có tóc?
Hắn đang định gọi người giúp việc tới hỏi cho ra lẽ nhưng mà nhớ ra bánh bao này hình như chiều qua do Thẩm phu nhân cao hứng tự tay làm.
Thẩm Tinh Nhiễm đành nuốt cơn bực bội xuống, lặng lẽ dùng đũa gắp sợi “tóc” ra.
Nhưng khi gắp, không rút ra được, gắp thêm lần nữa.
Chỉ thấy “sợi tóc” đó kéo theo nửa thân gián từ trong chiếc bánh bao trồi ra.
Đó không phải là tóc, mà là… râu của con gián!
Thẩm Tinh Nhiễm: “……”
Trước khi tiếng thét kịp thoát ra, trong đầu hắn chỉ có một câu hỏi duy nhất.
Nửa còn lại của con gián đâu rồi?
Bữa sáng trên bàn ăn lại trở nên hỗn loạn.
Thẩm Tinh Nhiễm kinh hãi đến mức không đến trường, cả ngày chỉ ru rú trong phòng mình.
Dù đã ăn phải gián, nhưng điều duy nhất khiến bản thân được an ủi là tầng ba của hắn vẫn còn an toàn.
Thẩm Tinh Nhiễm luôn tự trấn an như vậy, cho đến một đêm nọ, hắn khát nước tỉnh dậy ra đi lấy nước uống.
Sau khi rót nước, ngửa cổ uống một ngụm. Đột nhiên, cảm thấy môi mình chạm phải thứ gì đó.
Thẩm Tinh Nhiễm vội bật đèn.
Cúi xuống nhìn,thấy trong cốc nước có một con gián to tướng đang nổi lềnh bềnh.
Không chỉ trong cốc nước.
Bên trái, bên phải, trên trần nhà… Ngay sau đó, con gián to nhất lao thẳng vào mặt hắn.
Thẩm Tinh Nhiễm hét lên một tiếng “Á!” đến nỗi chất giọng quyến rũ mà thường cố ý thể hiện cũng biến mất.
Bất chấp tất cả, hắn hoảng loạn chạy vào phòng ngủ, cầm lấy gối, điên cuồng vung lên — “soạt” một tiếng rõ to.
Cái gối mà hai hôm nay hắn thấy nằm không thoải mái, bị lõm xuống, giờ nứt toác ra.
Ngay lập tức, một đàn gián con dày đặc chi chít trào ra.
Lớp cao su non bên trong đã bị chúng gặm đến nát bươm.
Chừng đó ngày trời!
Hắn gối đầu lên những thứ này mà ngủ sao?!
Thẩm Tinh Nhiễm trợn trắng mắt, suýt ngất xỉu.
Lục Nhiên! Chắc chắn là Lục Nhiên làm!
***
Không hề hay biết nhà họ Thẩm đang sống trong địa ngục trần gian như thế nào nhưng Lục Nhiên gần đây sống khá thoải mái.
Mấy ngày nay, Kỷ Mân có lẽ bị cậu làm cho bực mình, nên chẳng buồn để ý đến cậu.
Dù vậy đệm trong phòng ngủ của Lục Nhiên đã được đổi sang loại cứng hơn. Chăn gối mà cậu trải trên sàn cũng được đưa lên giường.
Giờ mỗi khi tan học, Lục Nhiên đều về nhà Kỷ Mân.
Trong căn biệt thự rộng lớn, chỉ có cậu, Kỷ Mân và quản gia Trần.
Không còn những trò đấu trí dũng mỗi khi về nhà, lúc đầu Lục Nhiên cảm thấy hơi lạ như thể cuộc sống bớt thú vị đi.
Nhưng dần dần, cậu lại nhận ra dường như bản thân đang sống như các học xung quanh. Không cần lo lắng về những cơn giông hay bão tố đang chờ sẵn khi về nhà, cũng không lo hành lý bị ai đó ném ra ngoài.
Dường như cậu thực sự trở thành một sinh viên vô tư vô lo. Mỗi ngày chỉ cần học tập, giao lưu. Về đến nhà, đã có sẵn cơm ngon chờ đợi.
So với các sinh viên khác, cậu còn hạnh phúc hơn một chút, vì cậu có Đại Hoàng, có thể chơi vuốt chó.
**
Hôm nay là cuối tuần.
Hiếm khi Kỷ Mân không đến công ty, mà ở lại nhà kính trong biệt thự.
Nắng xuân rực rỡ bao phủ khắp nơi. Trên bàn tròn có một ấm trà đang bốc hơi nghi ngút.
Đại Hoàng nằm trên sàn tắm nắng.
Quản gia Trần đang tỉa cành cho mấy bụi cây hoa trong vườn.
Lục Nhiên đi theo bên cạnh, tay cũng cầm một cái kéo làm vườn, ngẩng đầu, chăm chú lắng nghe quản gia Trần hướng dẫn cách cắt tỉa.
Từ trong làn hơi nước mờ ảo, Kỷ Mân nhìn ra vườn, thấy cảnh một già một trẻ đang chăm sóc cây.
Thực lòng mà nói, anh có chút bất ngờ.
Với tính cách của Lục Nhiên, Kỷ Mân đã chuẩn bị tinh thần cho những ngày tháng gà bay chó sủa. Nhưng sau vài ngày ở đây, cái khí chất u ám lạnh lẽo khiến người khác rợn người của cậu dường như đã nhạt đi, cả người trở nên ngoan ngoãn hơn.
Đứa nhỏ rất yên tĩnh. Trừ những lúc đấu khẩu với anh trên bàn ăn, thời gian còn lại cậu thường đọc sách, làm bài tập hoặc ra sân chơi với Đại Hoàng.
Chỉ có điều, đứa nhỏ này rõ ràng rất thích quản gia Trần. Thường xuyên như một cái đuôi nhỏ, bám dính sau lưng ông.
Hiện tại, sau khi nghe xong quản gia Trần hướng dẫn, cậu cầm chiếc kéo làm vườn hơi lớn, cẩn thận như đang đối mặt với kẻ địch, cúi xuống cắt một nhát trên chậu cây La Hán Tùng.
Quản gia Trần mỉm cười khen ngợi: “Đúng rồi, cứ thế.”
Nhưng vừa xoay lưng, Lục Nhiên lỡ tay không cắt trúng cành cần tỉa mà ‘hạ gục’ luôn một nửa tán cây.
Đứa nhỏ trợn tròn mắt, hoảng loạn đỡ lấy nhánh cây bị đứa rơi xuống cố gắng gắn lại vào chỗ cắt như thể hy vọng nó sẽ tự liền lại.
Rõ ràng là không thể.
Thế là khi quản gia Trần quay lại, đứa nhỏ vội giấu cành cây ra sau lưng.
Kỷ Mân ngồi chứng kiến toàn bộ quá trình, không nhịn được bật cười, rồi lên tiếng vạch trần: “Giấu gì mà giấu, cậu cắt trọc cả cây rồi kìa.”
Lục Nhiên: “...” -Cá mặn thời @ vs TYT nha~
Cậu rất muốn ném thẳng đồ trong tay vào mặt người đàn ông kia.
Quản gia Trần cũng không đồng tình, liếc Kỷ Mân một cái rồi quay sang an ủi Lục Nhiên: “Người mới làm sai là chuyện bình thường.”
Đúng lúc đó, trợ lý sinh hoạt của Kỷ Mân bước vào, đưa cho anh một tờ danh sách, nói: “Danh sách khách mời cho tiệc sinh nhật của ngài đã được lập xong. Chủ tịch xem có cần chỉnh sửa gì không.”
Nghe thấy vậy, Lục Nhiên lập tức vểnh tai, đặt kéo làm vườn xuống, bước vào nhà hỏi: “Ông chủ, sắp đến sinh nhật anh à?”
Kỷ Mân liếc cậu, không trả lời, chỉ nói: “Nhìn chân cậu kìa, toàn là bùn.”
Giọng điệu đầy vẻ chê bai, nhưng lại không hề có ý ngăn cản cậu vào nhà..
Lục Nhiên cởi giày, chạy đến bên cạnh anh, hỏi: “Khi nào thế?”
Kỷ Mân vẫn không trả lời.
Lục Nhiên liền vòng ra sau, cố nhìn ngày tháng trên danh sách trong tay anh.
Kỷ Mân giữ chặt danh sách, không cho cậu nhìn.
Lục Nhiên: “...”
Cậu nhìn Kỷ Mân thở dài: “Ông chủ, anh thật trẻ con đấy.”
Kỷ Mân: “?”
Một đứa nhỏ nhỏ hơn anh mười tuổi dám nói anh trẻ con.
Lục Nhiên lại thở dài như một ông cụ non: “Chỉ vì mấy hôm trước tôi từ chối anh thôi mà, có cần phải giận dai thế không?”
Trợ lý nghe thấy câu này, tức khắc bày ra vẻ mặt hóng chuyện.
Kỷ Mân: “...Cậu im ngay!”
Nhân lúc anh không để ý, Lục Nhiên nhanh chóng liếc qua danh sách, thấy ngày tổ chức tiệc, sau đó cười toe toét chạy đi.
Kỷ Mân không thèm chấp nhặt với đứa nhỏ, cúi đầu nhìn qua danh sách một lần nữa, rồi nói với trợ lý:
“Nhà họ Lý cũng sẽ về, thêm họ vào đi.”
“Vâng.” trợ lý đáp lời.
Lục Nhiên quay sang nhìn quản gia Trần.
Quản gia Trần nhẹ giọng giải thích: “Nhà họ Lý là cô và dượng của tiên sinh, năm nay họ sẽ về nước.”
Lục Nhiên theo phản xạ định hỏi xem quan hệ giữa Kỷ Mân và cô của anh thế nào. Nhưng nghĩ lại, chuyện đó chẳng liên quan gì đến mình, nên cậu không hỏi.
Thời tiết ngày càng ấm hơn, vạn vật sinh sôi nhanh chóng.
Nhà họ Thẩm gần như đang đối mặt với “thảm họa diệt vong” đến mức dù Thẩm Tinh Dục đã trốn ra công ty, cũng không thoát khỏi. Ngược lại, khiến công ty nhiều lần phải gọi diệt côn trùng tới.
Cuộc sống khó khăn, nhưng những việc cần làm thì vẫn phải làm.
Lục Nhiên đã rời khỏi nhà họ Thẩm được 15 ngày.
Thẩm Hồng Nguyên không nhịn được nữa, ra lệnh cho Thẩm Tinh Dục phải đưa Lục Nhiên về.
Thẩm Tinh Dục đang bận rộn với kế hoạch đấu thầu dự án HZ, nhận được nhiệm vụ này, ấy vậy mà cũng không cảm thấy phiền.
Hắn hiểu Lục Nhiên là một phần của nhà họ Thẩm, phải quay về.
Việc đưa Lục Nhiên về nhà, nói khó thì khó, mà dễ thì cũng dễ.