Điếu xì gà cháy rơi ngay xuống đùi, khiến ông lại hét lên một tiếng nữa, đầy đau đớn.
Hai tiếng hét rung trời vang vọng khắp nhà.
Thẩm Hồng Nguyên hét lớn tới mức khiến tới Thẩm phu nhân vừa mới chợp mắt một lúc cũng choàng tỉnh. Bà khoác áo ngủ, tức giận đi ra, nhìn ông hỏi: “Nửa đêm nửa hôm, gào cái gì mà gào? Ai không biết còn tưởng nhà mình cháy đấy!”
“Không phải, có… có…” Thẩm Hồng Nguyên lắp bắp, chính ông cũng không nhìn rõ đó là thứ gì.
Mà màu sắc của thứ đó lại rất giống điếu xì gà cộng với ánh sáng trong phòng lại tối.
“Ở trên điếu xì gà…” Ông chỉ vào điếu xì gà nói.
Lúc này, điếu xì gà đang cháy đã rơi xuống sofa, làm thủng một lỗ trên lớp da thật.
“Trời ơi, ông làm cái gì vậy!”
Thẩm phu nhân xót ruột, đi tới nhặt điếu thuốc lên, nhìn qua nhìn lại rồi nói: “Có gì đâu, chắc già rồi hoa mắt chứ gì!”
Thẩm Hồng Nguyên cũng bắt đầu nghi ngờ.
Hai người đi quanh ghế sô pha tìm một vòng mà chẳng thấy gì bất thường.
Thẩm phu nhân khịt mũi: “Mới hôm trước nhà mình còn gọi công ty diệt côn trùng, sạch sẽ không tì vết, làm gì có thứ gì ở đây.”
“Hay là… tôi nhìn nhầm?”
Thẩm Hồng Nguyên không chắc chắn nữa.
Quả thật hôm nay ông mệt quá, công việc không thuận lợi, về nhà lại cãi cọ ầm ĩ.
Thẩm phu nhân an tâm đi ngủ tiếp.
Thẩm Hồng Nguyên nán lại quét thêm một vòng rồi mới đi ngủ.
Không ai nhìn thấy, trên rèm cửa ở phòng khách nhỏ, có một cái bóng đen đang nhởn nhơ bò qua bò lại. Mà trong những nếp gấp của rèm cửa sổ, còn có cái bóng thứ hai, thứ ba…
Nhìn thoáng qua chúng hòa lẫn với hoa văn trên rèm, chẳng khác gì một phần của chúng.
Nửa đêm.
Thẩm phu nhân đang mơ màng, cảm thấy chân mình hơi ngứa, giống như có thứ gì đó đang bò.
Bà đưa tay sờ nhưng không thấy gì.
Bà tỉnh giấc trong chốc lát, rồi bật cười, như hiểu ra điều gì.
Trước đây, mỗi lần cãi nhau xong, Thẩm Hồng Nguyên thường dùng cách này để dỗ dành bà.
Xem ra lần này cũng vậy. Thẩm phu nhân an tâm ngủ tiếp.
Liên tiếp mấy đêm sau, bà đều cảm thấy có thứ gì đó như đang “chạm nhẹ” mình.
Lúc thì ở ngón chân, cẳng chân, lúc lại trên cánh tay, có khi còn như chạm vào tóc bà.
Ban đầu, Thẩm phu nhân còn đắc ý dào dạt, nghĩ rằng ông vẫn biết xin lỗi. Mỗi lần như thế, bà đều giả vờ ngủ say, cố ý không động đậy.
Nhưng bị “chạm” nhiều lần, Thẩm phu nhân bắt đầu cảm thấy hơi phiền vì ảnh hưởng đến giấc ngủ của bà.
Cơn giận vì trận cãi vã hôm trước cũng tan từ lâu.
Vì thế, thừa dịp một buổi sáng đang ăn sáng, bà quay sang trách Thẩm Hồng Nguyên: “Đều đã là vợ chồng già hết rồi, ông đừng có lúc nào cũng động tay động chân nữa, buổi tối ngoan ngoãn mà ngủ đi.”
Thẩm Tinh Nhiễm từ trên lầu bước xuống, nghe câu nói ấy cười nói: “Tình cảm của ba mẹ thật tốt.”
Chỉ có Thẩm Hồng Nguyên ngơ ngác không hiểu gì, nhìn Thẩm phu nhân, kỳ quái hỏi: “Mới sáng sớm bà lại lên cơn gì thế?”
Nói xong, ông khoác áo đi làm.
Thẩm phu nhân quay sang nói với Thẩm Tinh Nhiễm:
“Con nhìn xem, ông ấy còn biết ngượng nữa kìa.”
*
Đêm đó. -Cá mặn thời @ vs TYT nha~
Cảm giác quen thuộc như có thứ gì bò qua, hoặc đang “chạm nhẹ” lại xuất hiện.
Thẩm phu nhân mỉm cười, thầm nghĩ lần này đã tóm được rồi. Không phải ông cứng miệng không chịu nhận ư? Để xem lần này bà bắt tận tay xem ông nói thế nào. Thế là, bà nhanh tay vung một bạt tai nhưng không bắt được tay người — thoáng sững sờ.
Một giây sau, bà cảm nhận được có thứ gì đó đang cử động trong lòng bàn tay.
Thẩm phu nhân tò mò nhấc thứ đó lên, dưới ánh trăng ngoài cửa sổ, bà đưa lại gần hơn để nhìn rõ — một con gián to hơn ngón tay cái của bà, đang quẫy đạp dữ dội, râu và chân không ngừng vung vẩy.
Chẳng phải đó chính là thứ đã “vuốt ve” bà sao?
Thẩm phu nhân: “…”
Thẩm phu nhân: “Á——!”
Một tiếng thét chói tai xuyên qua màn đêm, vang vọng khắp biệt thự nhà họ Thẩm.
Tiếng hét của Thẩm phu nhân không chỉ làm Thẩm Hồng Nguyên tỉnh giấc, mà còn khiến Thẩm Tinh Dục trong phòng kế bên cũng giật mình.
Hắn vừa về nhà không lâu, đang tắm để gột rửa mệt mỏi.
Hệ thống cách âm của biệt thự nhà họ Thẩm rất tốt, hắn lại đang trong phòng tắm, thông thường sẽ không nghe thấy gì ấy vậy mà giờ nghe được, chứng tỏ tiếng hét này thật sự rất lớn.
Thẩm Tinh Dục nghĩ có chuyện lớn xảy ra, liền tắt vòi hoa sen, đưa tay lấy chiếc khăn tắm treo trên giá.
Nhưng tay vừa vươn ra đã khựng lại giữa không trung.
Bởi ngay trên tường gần chỗ khăn tắm, có một thứ khiến hắn vừa nhìn thấy đã hoa mắt chóng mặt buồn nôn — Một con gián đang chậm rãi bò. Nó ung dung vung râu, bò trên bức tường trơn trượt chẳng khác gì một ông già đang tản bộ vào sáng sớm.
Cảnh tượng này khiến mặt mũi Thẩm Tinh Dục tái mét, thật sự bị ám ảnh bởi loài này.
Bất kẻ một ai sau khi ăn phải nửa con gián, chắc chắn sẽ để lại bóng ma tâm lý.
Tiếng hét của Thẩm phu nhân ở phòng bên vẫn vang lên không ngớt, như thể Thẩm Hồng Nguyên đột ngột qua đời ngay trong đêm.
Thẩm Tinh Dục cắn răng, cố kìm nén cảm giác muốn yue đang cuồn cuộn trong người, từ từ đưa tay, cố gắng lấy chiếc khăn tắm mà không làm kinh động đến “cụ gián”.
May mắn là động tác của hắn đủ nhẹ nhàng, thành công lấy được khăn tắm mà không chạm phải nó.
Thẩm Tinh Dục thở phào nhẹ nhõm, nhanh như chớp rút tay về, chuẩn bị quấn chiếc khăn quanh người.
Nhưng khi vung khăn ra, từ trong khăn tắm bốn, năm bóng đen bay ra.
Không cần phải nói, cả tầng hai nhà họ Thẩm rơi vào hỗn loạn.
Tiếng “Bốp bốp, lách cách!” vang lên không ngớt.
Thẩm Tinh Nhiễm ở trên tầng ba cũng nghe thấy. Hắn đang thức đêm chăm từng con cá trong bể nghe tiếng động bèn bước xuống giường, mở cửa ra xem.
Vừa mở cửa, đã nghe tiếng Thẩm phu nhân hét lớn: “Gián! Là gián!”
Thẩm Tinh Nhiễm, từng biết đến sự kinh khủng của loài này, lập tức quay lại phòng, đóng chặt cửa. ( truyện đăng trên app TᎽT )
“Không sao, không sao.” Hắn tự trấn an.
Cho dù có gián, thì cũng ở tầng hai. Tầng ba của hắn đã được công ty diệt côn trùng tới ba lần, chắc chắn an toàn.
Nghĩ vậy, Thẩm Tinh Nhiễm càng không dám ra ngoài, giả vờ như không nghe thấy gì, quay lại giường nằm ngủ.
Đêm nay, ngoài việc gối hơi không thoải mái thì hắn không gặp thêm bất cứ rắc rối gì.
Cảm giác phòng mình là nơi trú ẩn an toàn nhất nhà.
Sáng hôm sau, Thẩm Tinh Nhiễm xuống nhà dùng bữa sáng. Dù tối qua bị chủ nhà quấy rầy cả đêm, nhưng sáng nay, người giúp việc vẫn chuẩn bị đầy đủ bữa ăn.
Khi hắn xuống, Thẩm phu nhân, Thẩm Hồng Nguyên và Thẩm Tinh Dục đã ngồi chờ dưới nhà.
Sắc mặt của cả ba người đều giống nhau như đúc -- trắng bệch như đất. Ngồi cùng nhau trông như ba ngôi mộ.
Thẩm Tinh Nhiễm giả vờ ngạc nhiên: “Ba, mẹ, cả anh nữa, mọi người sao vậy?
Thẩm phu nhân há miệng muốn kể ra, nhưng ngay cả sức giải thích cũng không còn, chỉ đáp: “Hôm nay lại phải gọi công ty diệt côn trùng đến nữa rồi.”
Thẩm Hồng Nguyên im lặng gật đầu.
Còn Thẩm Tinh Dục thì đã quyết định tối nay chuyển ra công ty ở.
Thẩm Tinh Nhiễm làm bộ giữ vẻ mặt thắc mắc, tự mình bắt đầu ăn sáng. Trong lúc ăn vẫn không quên an ủi Thẩm phu nhân: “Mẹ, hay lát nữa mẹ qua phòng con nghỉ ngơi một chút?”
Nói xong Thẩm Tinh Nhiễm vừa cúi đầu nhìn chiếc bánh bao hấp trong đũa.
Bánh bao đã bị hắn cắn một miếng, lộ ra bên trong một vật màu đen dài như sợi chỉ. Thẩm Tinh Nhiễm liền cảm thấy khó chịu.