Cậu đưa tay chạm vào trán mình, rồi lại sờ lên má. Sau đó, cậu dừng lại, ngồi thẳng dậy, nhíu mày như đang tự hỏi gì đó.

Yết hầu của Kỷ Mân lại khẽ trượt. Anh muốn hỏi: Sao vậy? Có phải không thoải mái không?

Nhưng lại sợ nếu mở miệng, sẽ làm gián đoạn suy nghĩ của đứa nhỏ, lỡ đâu lại nhận được một câu trả lời không mong muốn.

Một phút nữa trôi qua.

Đứa nhỏ ngẩng đầu nhìn anh, chớp chớp mắt hai lần, rồi nói: “Hình như tôi không thích anh thì phải.”

Kỷ Mân sửng sốt. Trái tim đang lơ lửng giữa không trung “bụp” nặng nề rơi xuống đất.

Không thích?

Không thích mà cậu nghĩ lâu thế, lại còn làm bao nhiêu động tác nhỏ như vậy!

Kỷ Mân gần như không kịp suy nghĩ, bản năng bật ra câu hỏi: “Tại sao?”

Hỏi xong, lập tức thấy hối hận, cảm giác mình hơi quá.

Nhưng đứa nhỏ lại chẳng thấy có gì bất thường.

Lục Nhiên nghiêm túc trả lời: “Bởi vì lúc anh hỏi tôi, tôi không thấy mặt đỏ tim đập như trong tiểu thuyết, vừa rồi tôi còn đếm thử nhịp tim, nó vẫn trong chỉ số bình thường, hoàn toàn không tăng lên chút nào cả!”

Kỷ Mân: “...”

Biểu cảm của anh cứng đờ, gần như theo phản xạ muốn nói: Mấy cái thứ linh tinh trong tiểu thuyết đều là giả, cậu nghĩ kỹ lại xem!!!

Nhưng khi nhận ra mình đang nghĩ gì, sắc mặt anh lại càng trầm lặng hơn.

Mà đứa nhỏ bên cạnh vẫn hồn nhiên xát muối: “Ông chủ đúng là biết tưởng tượng. Sao tôi có thể thích anh được chứ?”

“Anh là ông chủ của tôi, hơn nữa tính lại tệ như vậy...”

Biu~

Trái tim của Kỷ Mân như bị đâm thêm một nhát.

“Cậu vẫn nhớ tôi là sếp của cậu à?” Kỷ Mân nghiến răng nghiến lợi nói.

Không đợi Lục Nhiên phản ứng, anh quay ra phía tài xế cao giọng: “Dừng xe.”

Rồi quay đầu lại, mặt lạnh nói với Lục Nhiên: “Xuống xe.”

Lục Nhiên không hề sợ hãi: “Nhưng vẫn còn một đoạn nữa mới tới trường tôi mà.”

“Tự đi bộ.” Kỷ Mân lạnh lùng vô tình đáp.

Lục Nhiên bực bội, đeo ba lô xuống xe. Lúc đóng cửa xe, còn không quên lầm bầm oán giân: “Anh nhỏ nhen thật đấy, có phải lần đầu tôi từ chối anh đầu, sao vẫn còn tức giận thế?”

Kỷ Mân: “...” -Cá mặn thời @ vs TYT nha~

Từ chối mấy lần trước thì có giống lần này đâu!

Lần trước là cậu tự tưởng tượng rồi từ chối tôi thôi!

Nhìn xe thương lăn bánh đi xa, Lục Nhiên vẫn lắc đầu thở dài: “Sao lại nhỏ nhen thế cơ chứ.”

*

Nhà họ Thẩm.

Gần đây, các vấn đề nội bộ của Thẩm thị vẫn rất nghiêm trọng.

Ngày hôm sau, khi Thẩm Hồng Nguyên và Thẩm Tinh Dục trở về nhà, họ thấy Thẩm phu nhân đang cùng Thẩm Tinh Nhiễm ăn mừng. Hai người mở một chai sâm-panh, đặt cả một bàn tiệc, vẻ mặt cực kỳ vui vẻ.

Mỗi khi Thẩm Hồng Nguyên mệt mỏi, thì càng không ưa nổi cảnh trong nhà có người thoải mái như thế. Lập tức trầm giọng nói: “Làm loạn gì vậy? Tôi cả ngày chạy bên ngoài, về nhà cũng không được yên.”

Thẩm Tinh Nhiễm giả bộ có chút sợ hãi, đặt đũa xuống.

Thẩm phu nhân lập tức nói: “Ăn mừng thì đương nhiên là có chuyện vui! Cha con ông đoán xem là chuyện gì?”

Thẩm Hồng Nguyên còn tưởng Thẩm phu nhân đã tìm được mối quan hệ nào đó có thể giúp tháo gỡ khó khăn trong dự án mới.

Vừa phấn khởi thì đã nghe Thẩm phu nhân nói:
  “Lục Nhiên chuyển đi rồi.”

Thẩm Hồng Nguyên sững sờ, sắc mặt sa sầm: “Bà nói cái gì?”

Thẩm phu nhân hoàn toàn không nhận ra điều bất thường, vẫn tiếp tục: “Cuối cùng thì nhà không còn ai bày trò, làm mấy thứ bẩn thỉu nữa, sau này có thể yên ổn ngủ ngon rồi.”

Sắc mặt Thẩm Tinh Dục cũng trở nên khó coi, nhíu mày hỏi: “Mẹ? Ý mẹ là sao? Lục Nhiên đi đâu?”

“Nó được Kỷ Mân đón đi rồi.” Thẩm phu nhân hừ một tiếng: “Không vừa ý nhà họ Thẩm chúng ta, qua nhà họ Kỷ hưởng phúc rồi đấy.”

Vừa dứt lời, sắc mặt Thẩm Hồng Nguyên vốn âm trầm, bỗng bùng nổ, đập mạnh xuống bàn, làm đổ cả chai sâm-panh trên bàn.

“Choang” một tiếng, tiếng chai rơi xuống đất hòa cùng tiếng hét giận dữ của Thẩm Hồng Nguyên: “Bà đang nói cái quái gì vậy hả?”

“Sao bà dám để Lục Nhiên đi?”

“Tôi đưa nó từ cô nhi viện về nhà họ Thẩm, thậm chí không màng sĩ diện tổ chức yến tiệc hoành tráng đón nó về, giờ bà chỉ nói một câu rồi để nó đi?” ( truyện trên app T Y T )

Phản ứng đột ngột của Thẩm Hồng Nguyên khiến Thẩm phu nhân sợ hãi.

Bà ôm ngực, khó hiểu nhìn ông, hỏi: “Ông nổi giận cái gì? Nó muốn đi, Kỷ Mân đích thân đến đón, tôi biết làm sao?”

“Nhưng không thể để Lục Nhiên đi được, nó là... là...”

Thẩm Hồng Nguyên ấp úng mãi, cuối cùng chỉ tay vào mặt Thẩm phu nhân, lớn tiếng mắng: “Nó là con ruột của bà đó!”

Thẩm phu nhân như bị chạm vào công tắc nào đó, đờ người ra. Sau đó, như thể phát điên, bà lao đến cấu xé mặt Thẩm Hồng Nguyên.

Trong nhà ngay lập tức chỉ còn lại tiếng thét chói tai của Thẩm phu nhân: “Thẩm Hồng Nguyên, ông có ý gì hả? Giờ lại đến gây khó dễ cho tôi? Nếu không phải hồi đó trong chuyến du lịch ông cãi nhau với tôi, thì làm sao đứa nhỏ lại lạc mất!”

“Tất cả đều tại ông! Tôi là mẹ nó, chẳng lẽ ông không phải cha nó sao?”

Trong phòng khách, cặp vợ chồng trung niên lao vào đánh nhau.

Thẩm Tinh Nhiễm đứng bên, ngỡ ngàng. Mặc dù Thẩm phu nhân và Thẩm Hồng Nguyên thường xuyên cãi vã, nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy hai người họ động tay động chân.

Hắn vô thức lùi lại vài bước, đứng tránh xa cuộc hỗn loạn.

Thẩm Tinh Dục thì nhìn thẳng vào họ, lúc đầu còn gọi: “Ba! Mẹ!”

Nhưng hai người đang cơn giận ngút trời, không ai để ý đến hắn. Thẩm Tinh Dục đứng một bên, che trán thở dài bất lực, lặng lẽ quan sát một lúc. Cuối cùng đi lên kéo hai người ra.

Căn phòng khách lại ầm ĩ thêm một lúc mới khôi phục yên tĩnh trở lại.

Thường thì sau mỗi trận cãi vã, Thẩm Hồng Nguyên sẽ thấy phiền nên không ở nhà mà đi đến công ty.  Nhưng hôm nay  mọi chuyện quá mức ầm ĩ, chắc chắn hàng xóm trong khu đã nghe thấy.

Nếu giờ ông bỏ đi, mặt mũi nhà họ Thẩm biết để ở đâu?

***

Tối muộn,

Thẩm Hồng Nguyên ngồi một mình trong phòng khách nhỏ, hút xì gà.

Thẩm phu nhân sau một trận ầm ĩ đã vào phòng ngủ trước. Mặt mày sa sầm đưa tay cắt đầu điếu xì gà, nhưng khi châm lửa mới phát hiện tay mình đang run. Nghĩ nghĩ một hồi, tự trấn an mình.

Lục Nhiên và Kỷ Mân thân thiết cũng không phải ngày một ngày hai, lúc trước nó cũng từng qua bên đó ngủ lại. Chuyện Lục Nhiên chuyển sang ở đó không đáng để ông quá lo lắng.

Hai kẻ điên thì có thể làm nên trò trống gì?

Huống hồ…

Thẩm Hồng Nguyên cầm điếu xì gà, xuyên qua rèm cửa sổ, dõi ra cảnh đêm đen kịt bên ngoài.

Ánh mắt xa xăm.

Chuyện cũng đã hơn mười năm rồi, còn gì đáng để bận tâm?

Lục Nhiên, một đứa trẻ bốn tuổi lạc mất, rồi trải qua lũ quét chẳng đáng để ông phải e dè. Nhưng vì sự yên bình của nhà họ Thẩm,  không thể để mặc nó sống bên ngoài.

Phải tìm cách kiểm soát.

Tuy nhiên, mấy ngày này là thời điểm quan trọng của Thẩm thị, để Lục Nhiên ở ngoài vài ngày cũng tốt, tránh gây thêm phiền phức trong nhà.

Thông suốt được điều này, Thẩm Hồng Nguyên cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Ông không còn vội vã nữa, thông thả hút một hơi xì gà, động ngón tay đưa điếu xì gà lên môi, bỗng thấy có thứ gì đó đang động đậy.

Căn phòng không bật đèn trần, ánh sáng mờ mờ.

Thẩm Hồng Nguyên ngậm điếu xì gà, mắt dõi theo một cái bóng đen dài gần bằng nửa điếu xì gà, từ từ bò trên điếu thuốc, chậm rãi, rất chậm, bò tới gần mặt ông.

Trong thoáng chốc, hai mắt ông trợn to như mắt gà chọi.

Cho đến khi hai cái râu dài chạm vào môi mình, ông lập tức hét lên  “Á!”, bật người khỏi ghế sô pha.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play