“Cũng được, nhưng tôi không có thiết bị chuyên dụng bên cạnh, hơn nữa cậu lại không cho tôi để lộ thân phận bác sĩ, vậy hơi khó.” Bác sĩ Kamille đáp.

Kỷ Mân lạnh lẽo liếc ông một cái, giọng điệu như người nhà bệnh nhân, ghét bỏ nói: “Ông không thể nhìn bằng mắt được à?”

Bác sĩ Kamille: “...”

Coi mắt ông là X-quang chắc?

Sự chuẩn bị cẩn thận từng li từng tí của Kỷ Mân khiến bác sĩ Kamille tò mò. Ông chính là bác sĩ chính trị cho Kỷ Mân từ khi anh gặp tai nạn nhưng mà ông cũng rất rõ, ngay cả với cơ thể của chính mình, Kỷ Mân còn không quá quan tâm, huống hồ là đối với người khác.

Kỷ Mân dẫn ông lên tầng hai, đến một căn phòng.

Bác sĩ Kamille để ý đến các miếng thảm mềm trải dọc theo hành lang.

Khi Kỷ Mân gõ cửa, bác sĩ Kamille vốn tưởng mình sẽ thấy một cậu trai nhỏ bé yếu ớt mong manh như công chúa hạt đậu.

Kết quả, cửa mở ra, ông thấy một cậu trai tầm 18-19 tuổi, đang nằm bò ra đất chơi với chú chó nhỏ.

Nhìn thấy có đứng ở cửa, Lục Nhiên tò mò ngẩng đầu nhìn.

Làn da trắng mịn khỏe mạnh còn mang theo sắc hồng nhạt sau khi vận động, đứng với Kỷ Mân với làn da tái nhợt lại trông giống người bệnh hơn.

Bác sĩ Kamille cảm giác mình bị lừa, rất muốn quay đầu bỏ đi. Nhưng nghĩ đến mức thù lao cao ngất ngưởng, đành nhịn.

Sau đó, ông nghe Kỷ Dân bên cạnh khẽ hắng giọng, giới thiệu với ‘đứa nhỏ’ trong phòng: “Đây là một người bạn của tôi, hôm nay tới thăm.”

“Ồ.” Lục Nhiên đang quỳ ngồi trên sàn, ngẩng đầu lên.

Trong mắt cậu vẫn có chút khó hiểu.

Trừ thời gian sống trong cô nhi viện, từ khi về nhà họ Thẩm, Lục Nhiên luôn bị gạt ra khỏi các mối quan hệ xã giao của gia đình.

Thế nên bây giờ cậu không hiểu vì sao bạn của Kỷ Mân lại muốn đến thăm mình.

Kỷ Mân cũng nhận ra điều đó, hơi ngập ngừng bịa ra một lý do: “Ông ấy rất hứng thú với ngành thú y của Đại học Y, nghe nói cậu học trường đó nên muốn trao đổi với cậu.”

“Mời vào.” Lục Nhiên thu dọn đồ chơi trên thảm nhỏ trong phòng khách.

Trước khi bác sĩ Kamille bước vào, Kỷ Mân còn ném cho ông một cái nhìn sắc lẻm, ra hiệu tuyệt đối không được để lộ thân phận bác sĩ.

Bác sĩ Kamille nghiêm túc giơ tay làm động tác “OK”.

Rồi ông mỉm cười chào hỏi Lục Nhiên:  “Chào bạn nhỏ, tôi rất quan tâm đến ngành dinh dưỡng học ở trường cháu.”

Vừa nghe giọng bác sĩ Kamille, tai Lục Nhiên liền nhạy cảm giật nhẹ.

Đôi mắt đen láy của Lục Nhiên chăm chú quan sát ông một lúc, ánh mắt đặc biệt dừng lại ở cây bút gài trên cổ áo của ông.

Sau đó, cậu quay đầu nhìn Kỷ Mân, song anh lại không để ý điều đó.

Cửa phòng ngủ của Lục Nhiên không đóng, anh vừa bước vào đã thấy khung cảnh bên trong.

Chăn gối trên giường đã được gỡ xuống, trải gọn gàng trên tấm thảm.

Kỷ Mân hơi bất ngờ, quay đầu nhìn đứa nhỏ đang ngồi bên cạnh, hỏi:  “Sao không ngủ trên giường?”

Lục Nhiên ngượng ngùng, nhưng vẫn thành thật: “Đệm mềm quá, nằm không thoải mái.”

“Vậy sao không nói với tôi?” Kỷ Mân cau mày hỏi.

“Tôi ngủ dưới đất cũng được mà.” Lục Nhiên đáp.

Môi Kỷ Mân khẽ động, nhưng cuối cùng không nói gì. Xem ra lần trước đứa nhỏ này cũng chịu đựng như vậy.

Bác sĩ Kamille đang nỗ lực dùng mắt “khám bệnh”, nghe được cuộc trò chuyện của hai người cũng chú ý tới.

Không thích ngủ giường mềm – Một số bệnh nhân có vấn đề khớp thường có thói quen này.

Nhưng ở độ tuổi thanh niên trai tráng như thế này thì không lý nào.

Kỷ Mân và bác sĩ Kamille mỗi người theo đuổi một luồng suy nghĩ riêng, đang mải trầm tư thì Lục Nhiên vốn im lặng bất ngờ lên tiếng: “Bác là bác sĩ của bệnh viện nào thế?”

“Ồ, bệnh viện tư Tân Thành.” Bác sĩ Kamille theo thói quen trả lời.

Dứt lời, ông giật mình rùng mình một cái. Ngước mắt lên liền thấy ánh nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống của Kỷ Mân quét tới.

Bác sĩ Kamille vội giải thích:  “Tôi không phải, tôi không cố ý! Tôi đã rất cố gắng che giấu rồi!”

Kỷ Mân thở dài, nhẹ nhàng xoa trán.

Lục Nhiên lại thấy thú vị, hỏi anh:  “Không phải chỉ là mời bác sĩ tới khám thôi sao? Sao ông chủ còn phải giấu giấu giếm giếm?”

Kỷ Mân thầm nghĩ: Cậu còn dám nói.

Anh thở dài, hỏi: “Làm sao cậu nhận ra ông ấy là bác sĩ?”

“Vị bác sĩ này không phải từng nói chuyện điện thoại với anh sao?” Lục Nhiên trả lời.

Nghe vậy, bác sĩ Kamille lập tức ưỡn thẳng lưng.

Đấy, không phải do ông sơ hở mà là bên Kỷ Mân để lộ trước.

Kỷ Mân không ngờ, Lục Nhiên chỉ mới nghe giọng bác sĩ Kamille một lần, lại qua điện thoại, vậy mà nhớ được.

Ban đầu thấy Lục Nhiên ghét bỏ bệnh viện, Kỷ Mân cứ nghĩ cậu cũng sẽ có ác cảm với bác sĩ. Thậm chí anh đã hình dung đủ kiểu kịch bản đứa nhỏ khó chịu khi khám bệnh. ( truyện trên app T Y T )

Nhưng bất ngờ thay, nghe nói cần khám sức khỏe, Lục Nhiên lại rất hợp tác.

Khi bác sĩ Kamille định kiểm tra khớp của cậu, đứa nhỏ dừng lại một chút nhưng vẫn ngoan ngoãn đưa tay ra.

Cuối cùng, bác sĩ Kamille không phát hiện ra gì, nói với Kỷ Mân: “Yên tâm, cậu nhóc nhà cậcậu rất khỏe mạnh.”

Lục Nhiên không dấu vết khẽ thở phào nhẹ nhõm:  “Tôi đã bảo mà!”

***

Buổi sáng hôm sau,

Kỷ Mân tiện đường đưa Lục Nhiên đến trường.

Trên xe, Lục Nhiên vẫn đang lẩm bẩm về chuyện hôm qua:  “Anh thậm chí còn mời bác sĩ đến nhà, lại giả làm bạn để gạt tôi.”

Kỷ Mân hơi xấu hổ, không đáp lời.

Lục Nhiên nhìn anh chằm chằm một lúc, như chợt nhớ ra một chuyện, đột nhiên hỏi: “Ông chủ, anh có thời gian quan tâm đến người khỏe mạnh như tôi, sao không tự đi phẫu thuật chân đi?”

Kỷ Mân ngẩn ra.

Lần trước đúng là anh bị Lục Nhiên kích động, anh mới hỏi qua một số thông tin về phẫu thuật nhưng vẫn chưa đến mức quyết định sẽ làm.

Kỷ Mân quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không trả lời.

Không phải vì khó chịu, mà là do không biết trả lời thế nào. Cũng không muốn trước mặt đứa nhỏ này, thể hiện sự không chắc chắn và... lo âu của mình về phẫu thuật.

Nhưng vừa quay đầu, anh đã cảm giác ai đó to gan lớn mật chọc vào cánh tay mình.

Sau đó, một cái đầu lông xù nhích lại gần, không buông tha mà hỏi tiếp: “Sao vậy?”

Kỷ Mân: “...” -Cá mặn thời @ vs TYT nha~

Anh nghĩ một lúc, quyết định dùng chiêu quen thuộc của ai kia, rủ mắt nhìn đứa nhỏ trước mặt, hỏi: “Vậy cậu thì sao? Sao lại quan tâm đến chân tôi thế? Có phải thích tôi không?”

Lục Nhiên bị hỏi cho cứng họng, đột ngột ngồi thẳng dậy, trầm mặc một hồi lâu.

Kỷ Mân vốn chỉ định chuyển chủ đề, tiện miệng “tấn công” ai kia một câu.

Nhưng khi nhận ra bầu không khí im ắng trong xe, cũng thoáng ngẩn người theo.

Kỷ Mân nghiêng đầu nhìn Lục Nhiên bên cạnh. Đôi mắt cậu cong cong, mang vẻ ngây ngô đang nhăn mày. Thậm chí, môi cũng bất giác mím lại.

Đó là một biểu cảm đang nghiêm túc suy nghĩ.

Vốn chỉ định trêu đùa đôi câu, nhưng bỗng nhiên Kỷ Mân lại cảm thấy không được tự nhiên.

Thời gian dường như đột ngột chậm lại.

Những cảnh vật lướt qua ngoài cửa sổ xe giờ chỉ còn là những chiếc bóng mờ nhạt. Tiếng hít thở của tài xế và quản gia Trần ở ghế trước cũng dần trở nên xa xôi.

Trong không gian gần như ngưng đọng này, Kỷ Mân cảm nhận rõ trái tim mình đang đập mạnh mẽ trong lồng ngực.

“Thình... thịch...”

Một nhịp, hai nhịp, ba nhịp...

Yết hầu của Kỷ Mân khẽ chuyển động, mắt dán chặt vào đứa nhỏ bên cạnh. Rõ ràng chỉ là một câu bông đùa, vậy mà người khơi mào lại phảng phất như đang đợi một phán quyết sinh tử.

Cuối cùng, dưới ánh mắt của người đàn ông, đứa nhỏ đang mải mê suy nghĩ khẽ động đậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play