Nhận thấy ánh mắt của Kỷ Mân, đứa nhỏ khẽ dựa vào bên cạnh anh. Không đụng vào chân anh, chỉ khẽ dựa vào tay vịn bên cạnh xe lăn, rồi nói: “Ông chủ, nếu một ngày nào đó anh không cho tôi ở nhà anh nữa thì nhớ báo trước một tháng… không, ba tháng nhé.”

Cậu giơ ba ngón tay, tiếp tục nói: “Tôi cần thời gian để tìm nhà trước khi chuyển đi.”

Tim Kỷ Mân mềm nhũn.

Người đàn ông không nói: Sẽ không bao giờ đuổi cậu đi.

Anh biết, với một đứa trẻ đã quen sống phiêu bạt, lời hứa như thế chỉ là lâu đài trên cát, chẳng có ý nghĩa gì.

Vì vậy, anh chỉ gật đầu, đưa tay to lớn nhẹ nhàng xoa lên mái tóc mềm mại của đứa nhỏ, đáp: “Được.”

Xe chạy ngang qua một con phố thương mại, Kỷ Mân khẽ vỗ vào đầu đứa nhỏ, nói: “Đừng làm ổ nữa, ngồi dậy xem tối nay muốn ăn gì.”

Lục Nhiên ngồi bật dậy, nhìn qua cửa sổ xe một lúc rồi nói: “Tôi muốn mua kem.”

Kỷ Mân nhướn mày.

Dù bây giờ là đầu xuân, ăn kem vẫn hơi quá đáng, chẳng lẽ không sợ đau bụng?

Nhưng nghĩ đến chuyện đứa nhỏ này có thể ăn liền bốn cây kem giữa mùa đông, anh cũng chẳng nói thêm gì.

Chỉ bảo tài xế dừng xe bên đường.

Hôm nay cậu muốn ăn gì cũng được, tùy cậu.

Lục Nhiên mở cửa xe, bước xuống.

Kỷ Mân không xuống xe, hạ cửa sổ nhìn theo.

Đứa nhỏ đi vào một tiệm thức ăn nhanh bán kem, nhưng chưa đầy một lúc sau tay đi không đi ra.

“Sao không mua?” Kỷ Mân hỏi.

“Tiệm này không có vị tôi thích.” Lục Nhiên đáp.

Kỷ Mân thầm nghĩ đứa nhỏ này cũng khá kén chọn.

Anh vừa định bảo cậu lên xe thì thấy Lục Nhiên đi đến một tiệm khác ở xa hơn. Cứ thế, cậu thử đi tới đi lui qua ba tiệm, cuối cùng mới hai tay ôm bốn cây kem quay lại.

Lần này, chính Kỷ Mân mở cửa xe giúp cậu.

Thấy cậu cầm nhiều như vậy, anh theo phản xạ đưa tay ra định giúp một chút.

Nhưng Lục Nhiên lách qua tay anh, chui tọt vào xe.

Kỷ Mân nhướng mày: “... Cậu định ăn hết cả bốn cây một mình?”

Lục Nhiên nhìn anh đầy cảnh giác: “Đương nhiên rồi, bốn cây này đều là của tôi!”

Nói xong, cậu cúi đầu, nhanh chóng cắn hết phần chóp của cả bốn cây kem.

Kỷ Mân lườm cậu một cái, bật cười: “Nhìn chút tiền đồ của cậu kia.”

Lục Nhiên không để ý đến anh.

Kỷ Mân hỏi tiếp: “Không mua gì khác sao?”

Thấy đứa nhỏ lắc đầu, anh mới bảo tài xế lái xe đến một nhà hàng đàng hoàng.

Dù sao bữa tối cũng không thể chỉ ăn kem.

Lúc đi theo Kỷ Mân vào nhà hàng, trong tay Lục Nhiên còn cầm bốn cây kem.

Thời tiết hiện giờ không quá ấm, một lúc ăn liền bốn cây kem đúng là hơi khó khăn. Cơ mà đứa nhỏ vẫn chậm rãi ăn từng miếng một.

Kỷ Mân nhíu mày nhìn cậu, để ý thấy trong tay Lục Nhiên là bốn cây kem nhưng có ba vị khác nhau.

Hai cây là vị vani, một cây vị dâu tây với màu hồng nhạt, cây còn lại là màu vàng nhạt, thoang thoảng hương chanh.

Kỷ Mân có trí nhớ tốt, lần trước khi Lục Nhiên ăn kem trong văn phòng mình, cũng mua ba vị y hệt, liền hỏi: “Cậu thích ba vị này lắm à? Thích nhất là vani?”

Nghe thấy câu hỏi của anh, Lục Nhiên chỉ mơ hồ đáp lại một tiếng:  “Chắc vậy.”

Vừa nói, cậu vừa cắn một miếng lớn từ cây kem, đến tận phần ốc quế giòn.

***

Buổi tối, Lục Nhiên quay về biệt thự của Kỷ Mân.

Dù không phải lần đầu đến đây, ngược lại cũng là coi như cưỡi ngựa xem qua vài lần, nhưng dù vậy cậu vẫn khá là bất ngờ khi thấy Kỷ Mân thực sự chuẩn bị hẳn một phòng riêng cho Đại Hoàng.

Trong phòng đầy đủ đệm lót cho chó, đồ chơi, không thiếu thứ gì.

Lục Nhiên không khỏi cảm thán, quả nhiên đàn ông vì những tin đồn mà có thể đầu tư công phu đến vậy...

À không đúng, phải khen ông chủ mình là người có tiền còn chi mạnh tay.

Dù Kỷ Mân đã chuẩn bị một ổ chó mới cho Đại Hoàng, nhưng Lục Nhiên vẫn mang theo ổ cũ của nó.

Đại Hoàng đã cùng cậu thay đổi nhiều nơi ở, nhưng mỗi lần đều mang theo ổ này.

Tuy rằng Đại Hoàng đã quen thuộc với biệt thự của Kỷ Mân, nhưng có những thứ mang mùi của mình vẫn sẽ đem lại cảm giác an toàn cho nó.

Sau khi sắp xếp xong đồ đạc cho Đại Hoàng, Lục Nhiên quay trở lại phòng của mình.

Cậu chạm tay vào chiếc giường mềm mại, còn nhớ rõ phản ứng ra sao khi cậu nằm trên một chiếc đệm mềm như thế này.

Cậu vẫn chưa quen ngủ giường mềm, không gọi ai tới giúp, cậu tự mình gỡ lớp chăn phủ trên giường ra, trải xuống thảm làm một chỗ ngủ đơn giản.

Sau đó, cậu nằm dài trên đó xem lịch học ngày mai.

*

Ở tầng một, Kỷ Mân vẫn đang làm việc.

Anh ngẩng đầu hỏi quản gia Trần: “Sắp xếp xong chưa?”

“Đã báo với bác sĩ Kamille rồi, chắc sẽ đến ngay thôi.” Quản gia Trần đáp.

Kỷ Mân gật đầu.

Không lâu sau, bên ngoài sân vang lên tiếng xe.

Kỷ Mân theo bản năng nhìn về phía cửa sổ sáng đèn trên lầu,  không đợi xe vào, mà tự mình ra đón.

Bác sĩ Kamille là một người đàn ông trung niên hơn năm mươi tuổi, nhưng tóc và râu đều đã bạc trắng trông như một ông lão tinh thần sáng láng khỏe mạnh.

Nhìn thấy Kỷ Mân, ông hơi bất ngờ, nhiệt tình vẫy tay:  “Kỷ! Cậu đích thân ra đón tôi cơ đấy!”

“Nhiệt tình thế này, chắc là đã quyết định làm phẫu thuật rồi?”

Vừa nói, ông vừa mở cửa xe định bước xuống.

Một giây trước khi bước xuống, Kỷ Mân đã cản lại:  “Chờ chút.”

Bác sĩ Kamille:  “?” -Cá mặn thời @ vs TYT nha~

Ông cúi đầu, thấy Kỷ Mân đang soi ông từ đầu đến chân, nhíu mày nói: “Ông trông thế này nhìn giống bác sĩ quá, không ổn.”

Bác sĩ Kamille:  “?”

“Không phải tôi đã bảo, ăn mặc đừng chuyên nghiệp quá rồi sao? Cái ống nghe còn lòi ra khỏi túi áo kia kìa.”

“Nhưng tôi vốn là bác sĩ mà.” Bác sĩ Kamille đáp.

Kỷ Mân quay sang quản gia Trần: “Lấy cho ông ấy bộ đồ nào trông thoải mái hơn một chút.”

Nói xong, anh mới giải thích với bác sĩ Kamille: “Đứa nhỏ trong nhà rất ghét bệnh viện nên ông đừng mang mùi vị bệnh viện vào.”

Bác sĩ Kamille cố gắng nhớ lại xem trong nhà Kỷ Mân từ đâu lại có một “đứa  nhỏ” khiến anh coi trọng như vậy.

Nhưng ông nghĩ ngợi một lúc, rồi thành thật nói: “Tôi không chuyên về Khoa Nhi, có cần tôi gọi một bác sĩ thuộc khoa Nhi tới không? Họ cũng giỏi dỗ trẻ con hơn.”

Kỷ Mân: “...”

Quản gia Trần không nhịn được, bật cười.

Nhìn sắc mặt quản gia Trần, bác sĩ Kamille dần hiểu ra.

Ông nhận lấy bộ quần áo hưu nhàn quản gia đưa, bằng tiếng Trung chuẩn chỉnh chọc ghẹo: “Kỷ, cậu có nghe câu này chưa: mỗi tổng tài bá đạo đều có một người bạn bác sĩ khốn khổ.”

“Vậy thì sao?” Kỷ Mân nhướng mày, lạnh lùng vô tình đáp: “Ông không phải bạn tôi, chỉ là bác sĩ được tôi trả hậu hĩnh mà thôi.”

“Còn nữa, mau thay đồ đi.”

Bác sĩ Kamille:  “...”

Chờ ông ở trong xe thay đồ xong, Kỷ Mân mới để ông vào sân.

Anh dẫn ông đi vào biệt thự. Trước khi lên lầu, anh dừng lại, quay sang bác sĩ Kamille, nói: “Kính của ông cũng quá giống bác sĩ, đổi đi.”

Bác sĩ Kamille không nhịn được lẩm bẩm: “Đứa nhỏ nhà cậu thực sự chỉ sợ bác sĩ thôi sao? Tôi nghe cứ giống như một công chúa yếu đuối quá.”

Kỷ Mân phớt lờ lời trêu chọc, chỉ sửa lại: “Cậu ấy là con trai.” -Cá mặn thời @ vs TYT nha~

Bác sĩ Kamille nhướng mày, nhẹ nhàng chuyển giọng: ( truyện trên app T Y T )
  “Vậy cậu bé trai yếu đuối nhà cậu có vấn đề gì thế?”

Kỷ Mân nhíu mày nhớ lại: “Cậu ấy thỉnh thoảng rơi vào trạng thái toàn thân cứng đờ, mồ hôi lạnh toát, run rẩy. Thường xảy ra khi gặp một người nhất định.”

“Nghe giống như rối loạn hoảng sợ.” Bác sĩ Kamille nói.

“Còn nữa...” Kỷ Mân dừng lại một chút, rồi nói: “Tôi không chắc lắm, ông chẩn đoán xem các khớp của cậu ấy có vấn đề gì không.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play