Bởi vì ở cửa xuất hiện một bóng người ngồi trên xe lăn.

Đôi mắt đen sâu thẳm của người đàn ông trên xe lăn lướt qua phòng khách, mang theo chút mất kiên nhẫn, giọng hỏi: “Vẫn chưa xong sao?”

Sự mất kiên nhẫn này nhắm vào ai, không cần nói cũng biết.

Thẩm phu nhân như bị ai bóp nghẹt cổ, lập tức cứng họng.

Thẩm Tinh Nhiễm đứng bên cạnh cũng kinh ngạc nhìn Kỷ Mân.

Chỉ để đón Lục Nhiên thôi mà, người này lại đích thân xuống xe đi vào.

Trong khi Kỷ Mân và Lục Nhiên vốn chẳng có quan hệ thân thích gì, việc đón người về sống chung đã không thích hợp. Càng không nên tự mình ra mặt. 

“Xong rồi.”

Lục Nhiên kéo vali đi tới trước mặt Kỷ Mân, định theo anh rời đi, nhưng khi lướt qua Thẩm phu nhân, lại dừng lại.

Kỷ Mân nhướn mày: “Sao không đi?”

Lục Nhiên nháy mắt với anh, cố gắng ám chỉ.

Đáng tiếc, Kỷ Mân không hiểu, chỉ nhíu mày nhìn cậu.

Lục Nhiên cố gắng ra hiệu hồi lâu mà ai kia chẳng hiểu, cuối cùng tự quay sang Thẩm phu nhân, mở miệng: “Ông chủ tôi nói anh ấy rất có hứng thú với bố cục căn biệt thự này, muốn tham quan một chút.”

Thẩm phu nhân: “?”

Kỷ Mân: “?”

Kỷ Mân đưa tay xoa trán.

Anh đích thân tới đón Lục Nhiên đã là bất lịch sự lắm rồi, giờ còn tham quan…

Lục Nhiên lại liên tục nháy mắt với anh.

Kỷ Mân: “……”

Anh nghe chính mình nói với Thẩm phu nhân: “Đúng vậy, tôi muốn xem qua thiết kế của căn nhà này.”

Thẩm phu nhân có hơi bối rối, nhưng cũng cảm thấy đây là một cơ hội. Bà nhớ lời đề nghị trước đây của Thẩm Tinh Nhiễm, liền chớp lấy thời cơ, nói ngay: “Nhiễm Nhiễm, con dẫn Lục Nhiên cùng đưa Kỷ tiên sinh đi tham quan nhà mình một vòng đi.”

Kỷ Mân không biết Lục Nhiên định giở trò gì, đành cắn răng đi theo.

Thẩm Tinh Nhiễm cũng ngấm ngầm có chút mưu mô. Khi nhấn thang máy, hắn không chọn tầng hai theo thứ tự, mà bấm thẳng lên tầng ba.

Phòng hắn mới được dọn dẹp lại. 

Thẩm Tinh Nhiễm biết rất rõ môi trường sống của một người có thể để lại ấn tượng như thế nào, nên cố ý đưa Kỷ Mân lên tầng ba, mở cửa để anh thấy căn phòng được bài trí công phu của mình.

Kỷ Mân hoàn toàn không có hứng thú thưởng thức căn phòng của một người nằm trong ‘quần thể đặc thù’ như Thẩm Tinh Nhiễm.

Thẩm Tinh Nhiễm vẫn đang thao thao bất tuyệt về ý tưởng trang trí của mình.

Kỷ Mân thấy Lục Nhiên đang lén lút núp sau xe lăn của anh, rón rén mở khóa kéo ba lô, lấy ra một chiếc lọ thủy tinh.

Trong khi Thẩm Tinh Nhiễm vẫn cố gắng giữ giọng điệu tao nhã, Lục Nhiên đã mở nắp lọ, thì thầm với đám “nguyên liệu thí nghiệm” ở bên trong: “Ra ngoài đi, mấy bé cưng, giờ các bé được tự do rồi~”

Kỷ Mân: “……” -Cá mặn thời @ vs TYT nha~

Đợi Thẩm Tinh Nhiễm thuyết trình xong, Lục Nhiên đã vặn chặt nắp lọ, cất gọn lại vào ba lô, làm ra vẻ như chưa từng làm gì cả.

Thẩm Tinh Nhiễm tưởng rằng cậu đã bị gu thẩm mỹ và sự tinh tế của mình làm cho choáng ngợp, trong ánh mắt không khỏi lóe lên chút tự đắc, quay sang nhìn Kỷ Mân, hỏi: “Kỷ tiên sinh, ngài thấy thế nào?” ( truyện trên app T Y T )

Kỷ Mân: “……”

Thấy thế nào? Anh chẳng nghe được dù chỉ một chữ.

Toàn bộ sự chú ý của anh đều dồn vào cái lọ trong tay Lục Nhiên, chỉ sợ đứa nhỏ bất cẩn làm rơi đám gián lên người mình.

Tiếp theo, Thẩm Tinh Nhiễm lại dẫn họ đến tham quan phòng ngủ chính của biệt thự, cũng chính là căn phòng ngủ của Thẩm phu nhân và Thẩm Hồng Nguyên đang ở.

Cửa phòng vừa mở, Kỷ Mân đã thấy Lục Nhiên lại lấy bình thuỷ tinh ra.

Không chỉ nhanh tay lẹ mắt thả một lượng kha khá qua khe cửa phòng Thẩm phu nhân, mà khi đi ngang qua phòng Thẩm Tinh Dục thấy người không có ở nhà cậu còn tiện tay “gửi gắm” thêm vài chú gián qua khe cửa phòng.

Kỷ Mân chỉ thoáng thấy một bóng đen đáng sợ thoăn thoắt chạy trên sàn.

Nỗi sợ gián của con người dường như đã khắc sâu trong tiềm thức.

Đến mức Kỷ Mân ngồi trên xe lăn cũng muốn rụt chân lại theo bản năng.

Thẩm Tinh Dục — người từng ăn gián—nếu về nhà mà thấy đầy sàn toàn mấy sinh vật bò lổm ngổm này…

Không biết sẽ có phản ứng thế nào.

Khi trở về tầng một, lọ thủy tinh lớn trong tay Lục Nhiên đã gần như trống trơn.

Thẩm Tinh Nhiễm lại đưa họ tới tham quan bếp.

Bếp khá rộng, hắn muốn giới thiệu đội ngũ đầu bếp của nhà họ Thẩm.

Lúc Thẩm Tinh Nhiễm quay người đi vào trong gọi đầu bếp, Kỷ Mân nhanh chóng quay xe lăn về phía Lục Nhiên.

Trong lọ của Lục Nhiên giờ không còn gián, nhưng mà trứng gián chất thành một lớp dày.

Anh thấy cậu mở các ngăn tủ chén, tủ lạnh, rồi nhét trứng gián vào từng ngăn. Cuối cùng, số lượng còn sót lại được cậu đổ hết vào các khe hở của tủ.

Kỷ Mân: “……”

Thật ác độc.

Thẩm Tinh Nhiễm quay lại, vẫn không quên nói: “Đầu bếp Vương vừa ra ngoài mua đồ, Kỷ tiên sinh, hay ngài ăn tối xong rồi hẵng đi?”

Vừa hỏi xong, đã nghe Kỷ Mân dứt khoát từ chối: “KHÔNG!”

“Khụ, chúng tôi sẽ đi ngay bây giờ.”

Nói xong, Kỷ Mân dẫn Lục Nhiên đi thật nhanh ra khỏi biệt thự nhà họ Thẩm, lên xe.

Ra khỏi biệt thự, Lục Nhiên ném chiếc lọ rỗng vào thùng rác bên đường.

Nhìn cảnh đó, Kỷ Mân không nhịn được hỏi:

“Cậu đã đổ hết sạch chưa đấy?”

“Yên tâm! Tất cả đều để lại cho bọn họ rồi!” Lục Nhiên hào hứng đáp.

Trên gương mặt cậu lộ ra một nụ cười nghịch ngợm: “Tôi đã muốn đổ vào phòng bọn họ từ lâu rồi, nhưng gián sẽ bò lung tung. Khi còn ở đó, tôi cũng sẽ bị ảnh hưởng. Bây giờ chuyển đi rồi, không cần lo nữa!”

Kỷ Mân: “……”

Mấy con gián to như vậy hiếm thấy ở thủ đô, với nhà như Thẩm gia, có lẽ họ còn chưa bao giờ thấy.

Nếu Lục Nhiên ngang nhiên đổ ra trước mặt họ, chắc chắn họ sẽ gọi ngay đội diệt côn trùng đến xử lý nhưng giờ, cậu lại lặng lẽ đổ cả  một lọ đầy thế này…

Từ lúc nhà họ Thẩm phát hiện đến gọi người đến diệt, rồi xử lý triệt để, chắc chắn sẽ mất một khoảng thời gian dài vật lộn.

Huống hồ, đám trứng gián kia dù dùng thuốc diệt côn trùng cũng không giải quyết được.

Trong nháy mắt này Kỷ Mân cảm thấy mình đúng là đã rước một “tổ tông” về nhà.

Nhưng nghĩ lại, đứa nhỏ chỉ có niềm vui nho nhỏ như thế thì cũng không phải chuyện gì to tát. Chiếc xe chầm chậm rời khỏi khu biệt thự của nhà họ Thẩm.

Nhìn ngôi nhà quen thuộc mà ngột ngạt dần xa khỏi tầm mắt, Lục Nhiên vừa mới hăng hái thả gián đã từ từ trầm tĩnh lại.

Cậu quay đầu nhìn qua cửa sổ xe, ánh mắt dõi theo ngôi nhà họ Thẩm mỗi lúc một xa, trong lòng cậu có chút phức tạp.

Lục Nhiên nghĩ về lần đầu tiên mình rời khỏi nhà họ Thẩm ở kiếp trước. Quyết định đoạn tuyệt với cha mẹ ruột chưa bao giờ là chuyện dễ dàng.

Đặc biệt là đoạn tuyệt với tình thân mà cậu đã khao khát suốt mười mấy năm trời. Lúc rời đi, Lục Nhiên cậu vừa mang theo quyết tâm vừa cảm thấy nhẹ nhõm, xen lẫn một sự mơ hồ khó tả.

Nhưng cuối cùng, quyết tâm rời khỏi Thẩm gia của cậu lại đổi lấy mười năm nằm liệt giường.

Sau này sống lại, Lục Nhiên đã nghĩ mình tuyệt đối sẽ không bao giờ rời khỏi Thẩm gia. Đám người ngu ngốc đó có đi hết  cậu cũng sẽ không đi.

Chịu đựng, dù gì cũng phải chịu đựng cho đến khi “nướng chín” bọn họ.

Nhưng mà giờ đây, cậu đã rời đi.

Lục Nhiên im lặng hồi lâu.

Kỷ Mân liếc nhìn về phía bên cạnh.

Anh phát hiện đứa nhỏ không ngồi ở ghế sau, thậm chí cũng không kéo ghế gập ở giữa.

Khi biệt thự nhà họ Thẩm hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, đứa nhỏ cứ thế ngồi xuống sàn xe.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play