Ngay khi cậu định buột miệng nói ra câu “Anh quả nhiên thích tôi” Kỷ Mân ra hiệu cho quản gia Trần:
“Khụ, chú Trần, chú ra ngoài trước đi.”
Quản gia Trần hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn làm theo, rời khỏi phòng.
Ông đứng đợi ngoài cửa một lúc.
Cuộc trò chuyện bên trong dường như rất hài hoà không hề phát ra tiếng động lớn nào.
Thực tế là, Kỷ Mân vẫn chưa mở miệng.
Anh đang đưa tay xoa trán, tự làm công tác tư tưởng.
“…Ông chủ, rốt cuộc anh muốn nói gì?” Lục Nhiên tò mò hỏi.
Kỷ Mân giơ tay, ra hiệu cho cậu im lặng, hít thở sâu vài lần, rồi khó khăn mở lời:
“Dạo này cậu bận học nên có lẽ không rõ.”
“Hả?” Lục Nhiên ngơ ngác nhìn anh.
Kỷ Mân lại hít một hơi thật sâu, nói: “Vì dạo gần đây cậu không thường xuyên ở bên tôi, nên tin đồn về tôi đã... lên cấp.”
“Cái gì cơ!” Lục Nhiên giật mình, khiếp sợ.
Kỷ tổng cố giữ vẻ bình tĩnh, nghiêm túc nói dối không chớp mắt: “Người ta đồn rằng vì tôi... không được, nên ngay cả người bạn trai cũ nhiệt tình cũng bỏ tôi.”
“Hả?” Lục Nhiên ra vẻ tiếc nuối: “Sao họ lại dễ dàng đoán trúng sự thật vậy?”
Kỷ Mân: “……”
Anh đưa tay xoa thái dương đang giật liên hồi, thầm nghĩ: Nhịn phải nhịn, đại sự mới thành.
Anh gật đầu làm bộ đồng tình, rồi tiếp tục dựng chuyện: “Họ còn nói, những gì cậu từng nói về tôi đều do tôi tự khoác lác. Sau khi thử rồi thì không hài lòng, thậm chí chẳng muốn sống chung, mỗi ngày còn tình nguyện ở lì trong phòng thí nghiệm để giết thời gian.”
Nghe vậy, Lục Nhiên nhìn anh với ánh mắt đầy cảm thông: “Anh đúng là thảm quá, ông chủ à.”
Kỷ Mân đưa tay che mặt, nặng nề thở dài: “Cho nên, cậu hiểu ý tôi chứ?”
Không lâu sau, cửa phòng mở ra.
Quản gia Trần tò mò nhìn vào.
Thấy Lục Nhiên ân cần đẩy Kỷ Mân ra ngoài.
Người đàn ông ngồi trên xe lăn không biết bị làm sao, tâm như tro tàn chết đi một nửa..
Quản gia Trần giật mình thon thót: Chẳng lẽ Kỷ Mân vừa tỏ tình bị từ chối?
Từ trước đến nay, Kỷ Mân luôn giữ thái độ rất bình thản, thậm chí hơi tiêu cực đối với cuộc sống.
Từ khi gặp Lục Nhiên, anh mới dần có chút khởi sắc.
Bây giờ nếu thất tình, chẳng phải sẽ càng tệ hơn sao?
Nhưng không đúng.
Trước đây không phải Kỷ Mân từng bị Lục Nhiên từ chối ngầm và công khai nhiều lần rồi sao?
Có thấy bộ dạng sống không bằng chết thế này đâu?
Quản gia Trần đang lo lắng, thì nghe Lục Nhiên thở dài, áy náy nói: “Xin lỗi nha, ông chủ, tôi không ngờ chỉ vì tôi bận học không qua đây, mà họ lại đồn anh thành ra thế này.”
Quản gia Trần: “?”
“Bảo sao dạo này anh cứ khăng khăng muốn tôi qua đó ở.”
Lục Nhiên rút ra kinh nghiệm xương máu, vỗ ngực hứa hẹn: “Ông chủ yên tâm, đợi tôi chuyển qua, nhất định quét sạch hết mấy lời đồn nhảm nhí này!”
Kỷ Mân: “……” -Cá mặn thời @ vs TYT nha nha~
Quản gia Trần càng thêm hoang mang. ( truyện trên app tyt )
Chuyển qua ở? Chẳng phải đã thành công rồi sao? Sao Kỷ Mân trông vẫn như sắp chết vậy?
Có lẽ thấy mình đã hứa hẹn hơi nhiều, lời nói chẳng còn sức thuyết phục, nghe như đang vẽ bánh cho người khác ăn. Lục Nhiên bổ sung đầy chân thành: “Dù sao đây cũng là giang sơn tôi vất vả bao ngày mới dựng nên, sao tôi có thể để nó tan thành mây khói được!”
Lần này, quản gia Trần nghe hiểu.
Ông lẳng lặng nhìn về phía Kỷ Mân.
Tốt lắm.
Để lừa được người về nhà, thật sự chẳng chừa chiêu gì. Đến nức không ngại thừa nhận mình ‘không được’.
Còn gì để nói nữa, chắc chắn là tình yêu đích thật!
Kỷ Mân im lặng dựa vào lưng ghế, ngửa mặt lên trời 45 độ, biểu cảm như muốn nói: Thôi cứ giết tôi đi cho rồi.
Đứa nhỏ đằng sau còn thần bí nói nhỏ bên tai anh: “Ông chủ, anh yên tâm, chuyện anh nói với tôi hôm nay, tôi tuyệt đối sẽ không nói ra ngoài đâu!”
Kỷ Mân: “……”
Cậu đã bô bô hết cả rồi, còn tuyệt đối không nói ra ngoài? Tin cậu chi bằng tin ma còn hơn!
“Được rồi, cuối tuần sau tôi sẽ chuyển qua.” Lục Nhiên nói.
Lời vừa dứt, người đàn ông nửa sống nửa chết trên xe lăn bỗng ngồi thẳng dậy.
Anh nhìn đồng hồ, trầm giọng nói: “Hôm nay vẫn còn thời gian, chuyển luôn hôm nay đi.”
“Hả? Nhanh vậy à?” Lục Nhiên hơi kinh ngạc.
Kỷ Mân nghiến răng nghiến lợi.
Anh đã bỏ ra cái giá lớn như vậy, sao có thể không chuyển?
Hôm nay nhất định phải kéo người về giám sát.
Lục Nhiên: “……”
Quả nhiên, đàn ông mà!
*
Kỷ Mân lập tức bảo tài xế lái xe đến nhà họ Thẩm.
Chiếc xe của anh đã đỗ gần nhà họ Thẩm không biết bao nhiêu lần, cũng từng dừng ngay trước cổng chính. Nhưng đây là lần đầu tiên anh ngang nhiên lái xe thẳng vào sân nhà họ Thẩm.
Bởi vì người nào ai đó trên xe không chút khách khí hét lên:
“Lùi vào gần hơn, gần hơn nữa, để lát nữa tôi tiện bưng đồ.”
Bây giờ chưa đến giờ tan làm, trong nhà họ Thẩm chỉ có Thẩm phu nhân và Thẩm Tinh Nhiễm.
Thấy xe của nhà họ Kỷ lái vào, cả hai vội vàng ra đón.
Vừa ra đến nơi đã thấy Lục Nhiên từ ghế sau bước xuống.
Cậu xuống xe liền định đi vào biệt thự, nhưng dường như bị người trong xe giữ lại, lại thò đầu vào.
Không biết người trong xe nói gì, cậu gật đầu đáp:
“Biết rồi biết rồi, sách làm sao tôi quên được.”
Nói xong, quay người định đi.
Mới xoay người lại bị kéo về.
Người trong xe giống như một bà mẹ già, dặn dò thêm gì đó.
Chỉ thấy Lục Nhiên nhíu mày nói: “Không mang quần áo? Vậy lấy gì tôi mặc.”
Sau khi được căn dặn thêm vài câu, Lục Nhiên mới rời khỏi xe.
Kết quả, cậu vừa bước đi không bao lâu, một ông lão mặc đồng phục quản gia cũng bước xuống từ ghế phụ.
Ông đi đến trước mặt Lục Nhiên, lịch sự nở một nụ cười với Thẩm phu nhân và Thẩm Tinh Nhiễm, nói: “Ông chủ nhà chúng tôi mời cậu Lục Nhiên qua Kỷ gia ở vài ngày.”
Nghe lời của quản gia Trần, Thẩm phu nhân ngẩn người.
Ý là… Lục Nhiên sắp đi?
Nhận ra hàm ý trong câu nói của quản gia, tâm trạng của Thẩm phu nhân có chút mơ hồ.
Lục Nhiên bị lạc năm bốn tuổi. Mười mấy năm sau mới được đưa trở lại nhà họ Thẩm.
Bà từng cảm thấy phiền phức, không muốn chấp nhận cậu. Nhưng khi nghe tin Lục Nhiên sắp rời đi, trong lòng bà vẫn không khỏi cảm thấy phức tạp.
Nhưng cảm giác phức tạp này nhanh chóng hóa thành sự vui mừng.
Lục Nhiên cuối cùng cũng sắp đi thật sao?
Không còn gây họa cho nhà họ Thẩm nữa?
Đây đúng là chuyện lớn đáng để gõ trống khua chiêng ăn mừng mà!
Lục Nhiên không để ý đến hai người họ, đi thẳng lên lầu thu dọn đồ đạc.
Đồ của cậu không nhiều, chỉ một ba lô và một vali, toàn bộ tài sản gói gọn trong đó.
Từ lúc nghe nói Lục Nhiên sắp đi, Thẩm phu nhân từ ngỡ ngàng, đến phấn khích. Nhưng khi nhìn thấy cậu kéo hành lý xuống lầu, bà đột nhiên nhớ ra mình là nữ chủ nhân của nhà họ Thẩm, mà Lục Nhiên dù gì cũng là người đã được công khai nhận lại.
Lúc này bà thấy mình nên nói gì đó.
Vậy nên, khi Lục Nhiên bước ngang qua phòng khách, Thẩm phu nhân ngồi trên sô pha, cầm tách trà, nhàn nhạt nói: “Đứng lại.”
Lục Nhiên nhướn mày nhìn bà.
Có lẽ nhận thấy cậu sắp rời đi, Thẩm phu nhân lại trở về dáng vẻ của nữ chủ nhân nhà họ Thẩm như lúc Lục Nhiên lần đầu gặp.
Bà dùng giọng điệu đầy giáo huấn nói với cậu: “Sau khi ra ngoài, phải luôn nhớ mình là người của nhà họ Thẩm, đừng làm mất mặt trước nhà họ Kỷ.”
“Ra ngoài thì mang chút lợi ích về đây, đừng để nhà họ Thẩm phải thu dọn rắc rối cho cậu…”
Lời mắng mỏ của bà đột nhiên khựng lại.