Quản gia Trần im lặng lắng nghe, cuối cùng không nhịn được phải nhắc: “Bạn học nhỏ Lục Nhiên vẫn chưa đồng ý chuyển đến đây.”
Chính xác mà nói, ngài còn chưa dám nói ra mà đã lo chuẩn bị phòng trước rồi.
Lần này đến lượt Kỷ Mân trầm mặc nhìn về phía tầng hai, nhẹ giọng nói: “Làm sao có thể để cậu ấy tiếp tục ở Thẩm gia được?”
“Đứa con nuôi kia thì quái đản, Thẩm Hồng Nguyên thì chẳng biết đang toan tính gì. Giờ cả Thẩm Tinh Dục cũng như vậy, sức khỏe cậu ấy dường như cũng…”
Kỷ Mân thở dài một tiếng: “Tôi làm sao yên tâm để cậu ấy ở lại đó?”
Nói xong, anh không nghe thấy quản gia Trần đáp lời.
Kỷ Mân ngẩng đầu lên, liền bắt gặp ánh mắt của ông.
Đó là ánh nhìn hiền hòa, mang theo sự thấu hiểu như thể đã nhìn thấu tất cả.
Kỷ Mân hơi nghẹn lời.
Rất nhanh, tựa như muốn giải thích cho lý do quá mức quan tâm của mình hoặc cũng như để tự thuyết phục bản thân, nói: “Thẩm Tinh Dục còn ăn mất bài tập của cậu ấy, chuyện này ảnh hưởng rất lớn đến việc học.”
Như thể mọi suy nghĩ kỳ lạ đều có thể được che giấu dưới lý do “để người ta học hành tử tế.”
Quản gia Trần: “……”
Ông thầm nghĩ, việc ăn “bài tập” đã quá sốc, không ngờ còn có thể mang ra sử dụng kiểu này.
Ông nhắc nhở: “Nhưng dường như cậu Lục Nhiên không nghĩ như vậy.”
Người đàn ông trên xe lăn khẽ mím môi, không để lộ bất cứ biểu cảm nào, rất nhanh lại lấy giọng của một bậc phụ huynh ra nói: “Cậu ấy còn nhỏ, sau này lớn lên, muốn hối hận cũng muộn rồi.”
Quản gia Trần: “……”
Ông bắt đầu nghi ngờ phương pháp giáo dục của nhà họ Kỷ.
Chỉ muốn mang người về nhà che chở thôi mà có cần phải tìm nhiều lý do vòng vèo thế không?
***
Kỷ Mân chưa từ bỏ.
Lần sau khi gặp Lục Nhiên, anh lại nhắc đến vấn đề này. Rút kinh nghiệm từ những lần thất bại trước, lần này anh mở đầu bằng giọng điệu trầm tĩnh, đầy cân nhắc: “Tôi suy nghĩ rất lâu rồi, tôi thấy cậu chuyển đến sống ở chỗ tôi là hợp lý nhất.”
“Hả?”
Lục Nhiên đang vuốt ve Đại Hoàng, nghe vậy liền quay đầu nhìn anh, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Kỷ Mân thản nhiên giải thích: “Nhà tôi rất yên tĩnh, rất tốt cho việc học của cậu. Hơn nữa, tôi cũng chuẩn bị sẵn phòng cho Đại Hoàng.”
Anh cố tình nhấn mạnh câu cuối.
Lục Nhiên đầy nghi hoặc, nói: “Nhưng tôi đâu thấy sống ở Thẩm gia ảnh hưởng đến việc học của mình…”
Nói xong, cậu híp híp mắt nhìn Kỷ Mân: “Đừng nói với tôi là …”
Cậu vừa mở miệng, Kỷ Mân liền biết cậu định nói gì.
Nhưng lần này, anh đã sẵn sàng đối phó rồi.
Người đàn ông không chút hoang mang uống một ngụm nước trà, không tiếp lời ai kia. Ngược lại nói trúng tim đen: “Cậu rất sợ Thẩm Tinh Dục.”
Lục Nhiên: “……”
Bị chạm đúng chỗ đau, vội vàng phản bác: “Làm gì có! Vài ngày trước tôi còn cho anh ta ăn gián đấy, bây giờ nhìn thấy tôi anh ta chạy mất dép, phải nói là anh ta sợ tôi mới đúng!”
Kỷ Mân nhướn mày, không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn đứa nhỏ trước mặt.
Dưới ánh mắt như nhìn thấu mọi thứ của anh, Lục Nhiên lặng lẽ đặt Đại Hoàng xuống, bưng ly nước trước mặt lên.
Cậu cúi đầu cắn ống hút, rồi len lén ngẩng đầu nhìn sang người đàn ông đối diện.
Kỷ Mân vẫn nhìn chằm chằm cậu không nhúc nhích.
Lục Nhiên lại cúi đầu, nghiến ống hút một hồi, làm nó từ hình tròn bẹp thành hình vuông, lại ngẩng đầu nhìn sang.
Người đàn ông vẫn nhàn nhã nhìn cậu.
“Được rồi, được rồi!” Lục Nhiên phát bực, đẩy ly nước ra, ưỡn cổ hùng hồn nói: “Tôi thừa nhận, tôi sợ anh ta đó một chút thì sao nào!”
“Tôi sợ anh ta cũng là chuyện rất bình thường!”
Kỷ Mân nhíu mày sâu hơn: “Thẩm Tinh Dục đã làm gì cậu?”
Anh đã sớm phát hiện, mỗi lần Lục Nhiên gặp Thẩm Tinh Dục, phản ứng đều không bình thường. Kiểu căng thẳng toàn thân, mồ hôi lạnh toát ra kia, đã vượt xa mức “sợ một chút” rồi.
Lục Nhiên nghẹn lại.
Ngoài lý do kiếp trước sau khi gặp Thẩm Tinh Dục thì bị tai nạn xe hơi ra, trước đó cậu cũng có hơi sợ người anh này rồi.
Lục Nhiên nghĩ một lúc, thần bí vẫy tay ra hiệu cho Kỷ Mân.
Kỷ Mân nhìn hành động của cậu, liền nghiêng người tới gần. Rất nhanh, anh cảm nhận được đứa nhỏ ghé sát vào tai mình, thì thầm: “Anh không cảm thấy Thẩm Tinh Dục… không bình thường sao?”
“Hửm?”
Kỷ Mân hơi bất ngờ, hỏi: “Chỗ nào không bình thường?”
Nghe vậy, Lục Nhiên lộ vẻ khó tả, nói: “Anh ta có phải mắc bệnh tâm thần không?”
Vừa nói, cậu khẽ rùng người: “Tôi thấy anh ta bệnh còn nặng hơn cả những người khác trong nhà họ Thẩm, bởi vì anh ta còn biết giả vờ làm người bình thường.”
Lục Nhiên nghiêm túc lý luận: “Người bình thường như tôi, sợ một người có bệnh như anh ta, rồi tránh xa anh ta, chẳng phải rất hợp lý sao?”
Kỷ Mân: “……”
Thực ra, trước khi gặp Lục Nhiên, anh rất thưởng thức Thẩm Tinh Dục.
Năng lực làm việc xuất sắc, các dự án của tập đoàn Thẩm gia đều được hắn xử lý rất mượt mà.
Nếu là trước đây, nghe Lục Nhiên — đứa nhỏ động một chút lấy ly ngâm trong bồn cầu, anh nhất định sẽ không đồng ý.
Nhưng bây giờ…
Kỷ Mân suy nghĩ một lúc, rồi gật đầu tán đồng: “Cậu nói đúng.”
Cả một tổ hợp nhà họ Thẩm quả thật chẳng ai bình thường.
Sống trong môi trường đó, chẳng khác nào người bình thường sống trong bệnh viện tâm thần.
Sao có thể không ảnh hưởng tới Lục Nhiên được?
Cho nên Kỷ Mân chớp lấy thời cơ nói: “Chính vì thế cậu càng nên chuyển ra ngoài. Cậu còn đang đi học, nếu cứ sống ở nhà họ Thẩm, lỡ bị ảnh hưởng xấu thì sao?”
“Hửm? Tôi…. chuyển ra ngoài?”
Lục Nhiên dường như bị thuyết phục.
Kỷ Mân giấu nụ cười trong đáy mắt.
Anh sớm phát hiện, Lục Nhiên có vẻ khó chiều, nhưng khi ai đó thật sự đối tốt với cậu, không mang theo ý định kiểm soát hay áp đặt, thì cậu lại dễ dàng bị thuyết phục, ngoan ngoãn và rất nghe lời.
Đứa nhỏ do dự một hồi, cuối cùng nghĩ đến điều gì đó, nhìn người đàn ông đối diện, hỏi: “Nhưng mà, ông chủ… chuyện này là việc nhà của tôi, hình như không liên quan gì đến công việc, tại sao anh lại quan tâm như vậy?”
Kỷ Mân ngừng thở.
Thấy cuộc “đàm phán” này lại sắp gặp Waterloo, anh nhanh chóng lấy ra kế hoạch dự phòng.
(*Waterloo: lần đầu tiên gặp thất bại.)
Anh giữ vẻ mặt điềm tĩnh, không chút hoang mang ngước mắt nhìn đứa nhỏ đối diện, giống như đang chỉ ra lỗi sai của cấp dưới trong một cuộc họp, nhướng mày hỏi: “Sao lại không liên quan đến công việc?”
“Cậu thử đếm xem gần đây đã xin nghỉ bao nhiêu lần rồi?”
“Nhưng đó là vì dạo này tôi học bận quá mà.” Lục Nhiên đáp.
Kỷ Mân như một nhà tư bản vô lương tâm, ngang ngược nói: “Nếu không phải chuyện gia đình em chiếm mất thời gian học, thì làm sao việc học lại ảnh hưởng đến công việc?”
Lục Nhiên cau mày: “Ừm… nghe cũng có vẻ cũng có lý nhỉ?”
Nhưng sao cảm giác có gì đó… không đúng lắm?
“Cậu chuyển qua bên tôi, mọi vấn đề sẽ được giải quyết. Không phải lo bài tập bị người khác ăn mất nữa.” Kỷ Mân chân thành khuyên nhủ. ( truyện trên app tyt )
“Nhưng mà…” -Cá mặn thời @ vs TYT nha nha~
Lục Nhiên cố gắng tìm ra cảm giác sai sai đó.
Đột nhiên, cậu chợt hiểu ra, quay đầu nhìn Kỷ Mân: “Vậy nên, ông chủ, anh muốn sống chung với tôi à?”
Kỷ Mân: “……”
Quản gia Trần đứng phía sau nghe toàn bộ cuộc “đàm phán” không nhịn được cười khẽ.
Lúc này, Kỷ Mân rất muốn quay lưng bỏ đi.
Nhưng anh không thể để Lục Nhiên tiếp tục ở lại nhà họ Thẩm nữa, ngay cả khi cậu có thể tự giải quyết mọi vấn đề.
Đối với việc mà anh đã quyết, khả năng thực thi của Kỷ Mân rất mạnh mẽ. Anh hít sâu một hơi, đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của ai kia, chậm rãi gật đầu: “Đúng vậy.”