Nếu thứ kia mà cho người ăn…

Ừm… tình cảnh bên nhà họ Thẩm hẳn là rất thú vị.

Kỷ Mân và quản gia Trần liếc nhìn nhau, rồi cả hai lẳng lặng dời mắt đi, không hẹn mà cùng bỏ qua chủ đề đáng sợ này.

Kỷ Mân khẽ nói: “Lịch trình hôm nay rất bận.”

Quản gia Trần đáp: “Vâng.”

Mãi đến khi Kỷ Mân gần tới công ty, hai người mới lặng lẽ tiêu hóa hết cú sốc vô hình này.

Quản gia Trần không nhịn được mà bật cười: “Lúc trước ngài còn lo Lục Nhiên ở nhà họ Thẩm sẽ chịu thiệt định đón cậu ấy về đây…”

Nói xong ông quay lại nhìn Kỷ Mân, nhưng phát hiện anh đang ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ, không trả lời.

Một hồi lâu sau, mãi đến khi xe đỗ vào bãi của tập đoàn Kỷ Thị, quản gia Trần nghe thấy người đàn ông ngồi trên xe lăn khẽ lẩm bẩm như nói với chính mình: “Bài tập này cậu ấy làm rất lâu, giờ bị ăn mất, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến việc học.”

Quản gia Trần: “…”

Hay thật, trọng điểm của ngài có phải hơi lệch không?

Cơ mà nỗi lo của Kỷ Mân hoàn toàn không thành hiện thực.

Vì Lục Nhiên đã làm sẵn mấy phần.

Cậu nộp bài tập của mình.

Vị giáo sư dinh dưỡng thú cưng chuyên lấy chuyện làm khó sinh viên làm niềm vui, nhìn thoáng qua công thức của Lục Nhiên —  lặng thinh, âm thầm chấm cho cậu điểm tuyệt đối.

Nhưng mà chuyện này lại ảnh hưởng lớn đến Thẩm Tinh Dục. Ban đầu, hắn chỉ muốn nhanh chóng dẹp yên chuyện rồi tranh thủ tắm rửa để đến công ty làm việc.

Nhưng bị Lục Nhiên làm loạn, hôm nay hắn không thể đi làm được. Đầu tiên, hắn phải ở tầng ba chiến đấu với một đám côn trùng chưa từng gặp bao giờ. 

Rồi phải an ủi Thẩm phu nhân đang hoảng sợ.

Sau đó, dành hơn một tiếng để tắm rửa, riêng việc đánh răng không biết đã làm bao nhiêu lần. Nhưng dù đánh bao nhiêu lần cái mùi vị kỳ lạ …như mùi gián vẫn không chịu biến mất.

Cuối cùng, khi đã thay đồ và cầm theo tài liệu, ngồi lên xe đến công ty, Thẩm Tinh Dục vẫn không chịu nổi, yêu cầu tài xế đổi tuyến đường: “Đi… đến bệnh viện.”

Từ khi nhận chức mặc kệ mưa gió hay ốm đau, Thẩm Tinh Dục chưa từng nghỉ ngày nào. Hôm nay là lần đầu tiên xin nghỉ.

Khi Thẩm Tinh Dục bước vào phòng khám, ngồi trước mặt bác sĩ, vẫn còn ngơ ngẩn.

Bác sĩ hỏi: “Cậu có vấn đề gì?”

Thẩm Tinh Dục trầm mặc.

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ.

Thấy bệnh nhân ngồi im không nói gì, dù cảm thấy kỳ lạ, bác sĩ cũng là người từng trải. Những bệnh nhân như vậy, ông đã gặp nhiều rồi.

Nhìn người đàn ông mặc vest lịch lãm trước mặt, bác sĩ thở dài, nghĩ: Nhìn thì đàng hoàng, trẻ tuổi sao đã có chuyện khó nói như thế này rồi?

Với trách nhiệm của một người thầy thuốc, ông vẫn nhẹ nhàng nhắc: “Tình trạng của cậu có lẽ nên khám ở khoa Nam. Đây là khoa Tiêu hóa.”

Thẩm Tinh Dục: “…”

Môi mấp máy rặn ra được mấy chữ: “Không phải… tôi…”

Thấy hắn lắp bắp mãi, bác sĩ lại thở dài. Quả nhiên, mấy ca thế này, hiếm ai chịu thừa nhận ngay.

Bác sĩ lắc đầu, nói: “Để tôi chuyển khoa cho cậu. Cậu mang căn cước  xuống lầu, ở đó có khoa Nam.”

Ông còn an ủi: “Đừng ngại ngùng. Phân khoa chẩn đoán mới tìm đúng bệnh, các bác sĩ khoa Nam rất chuyên nghiệp hơn tôi về mấy vấn đề này.”

Thẩm Tinh Dục: “…”

Hắn đưa tay xoa trán, cuối cùng nghiến răng nói ra: “Không phải… tôi đến đây vì tôi… ăn phải… một ít đồ không tốt.”

“Hả?” Bác sĩ ngớ người, hỏi: “Cậu đã ăn gì?”

Thẩm Tinh Dục lại im lặng.

Bác sĩ bắt đầu sốt ruột, phía sau còn nhiều bệnh nhân đang chờ.

Dưới sự ép hỏi của bác sĩ, Thẩm Tinh Dục cuối cùng buông xuôi, nói: “Gián…”

“Hả?” Bác sĩ sững người. 

Một khi đã mở miệng, mọi thứ  dễ dàng hơn nhiều.

Thẩm Tinh Dục cố gắng miêu tả: “Một loại bánh ngọt, bên ngoài làm từ… bột đông khô từ xác vi khuẩn, bên trong là gián và một loại sâu đỏ, hình như gọi là sâu bột.”

“Tôi đã cắn một miếng, ăn hết nửa con gián.”

Thực ra, khi ấy đầu óc Thẩm Tinh Dục đã hoàn toàn trống rỗng, hắn không nhớ rõ mình đã nuốt hết hay chưa?

Nhưng chắc chắn là đã nuốt một ít. Nghĩ tới Thẩm Tinh Dục lại thấy buồn nôn, hỏi: “Tôi muốn hỏi… chuyện này có vấn đề gì không, có cần kiểm tra gì không?” 

Bác sĩ im lặng nhìn Thẩm Tinh Dục chằm chằm một lúc rồi phất tay: “Quan sát thêm, có triệu chứng thì quay lại.”

“Không cần uống thuốc sao?” Thẩm Tinh Dục lo lắng hỏi lại.

“Thuốc đâu phải đồ bổ đâu mà thích thì uống.” Bác sĩ bấm nút gọi bệnh nhân tiếp theo.

Thẩm Tinh Dục lưỡng lự một hồi, lòng đầy nghi ngờ ra khỏi bệnh viện.

Nhìn bóng lưng hắn, bác sĩ thở dài nặng nề.

Giới trẻ bây giờ, vì muốn che giấu sự "bất lực" của mình, đến cả những chuyện hoang đường thế này cũng có thể bịa ra!

Thẩm Tinh Dục không nhớ mình đã ra khỏi bệnh viện như thế nào.

Tinh thần bàng hoàng hoảng vài ngày liền mới dần dần xua đi cảm giác buồn nôn dai dẳng. Nhưng mà bóng ma tâm lý cắn phải con gián thì vẫn không cách nào xóa bỏ.

Thẩm phu nhân với Thẩm Tinh Nhiễm cũng tương tự.

Kết quả là dạo gần đây nhà họ Thẩm trở nên vô cùng yên tĩnh. Bất cứ nơi nào Lục Nhiên xuất hiện, trong bán kính năm mét tuyệt nhiên không có nổi một bóng người.

**

Cuối tuần, Lục Nhiên khoe khoang chiến tích với Kỷ Mân. -Cá mặn thời @ vs TYT nha nha~~~

Cậu thở dài nói: “Tôi phải mất rất lâu mới làm ra được, mà cho bọn họ ăn hết ba cái, hơi tiếc thật.”

Kỷ Mân và quản gia Trần đứng bên cạnh nghe: “……”

Kỷ Mân ngẫm nghĩ, cuối cùng cũng hiểu ra: “Đúng là hơi lãng phí thật.”

Vì làm mấy thứ này mà cậu bận rộn tới mức không đến gặp anh hai, ba lần, ngay cả bị trừ lương cũng chịu.

“Đúng không!” Lục Nhiên nói.

Kỷ Mân gật đầu đồng tình.

Thấy ánh mắt cậu đứa nhỏ hướng về phía mình, Kỷ Mân trầm ngâm một lúc, rồi khéo léo dẫn dắt đề tài: “Bọn họ luôn gây rắc rối như vậy, còn việc học của cậu thì sao? Chẳng lẽ mỗi lần làm bài tập lại phải đề phòng , cậu không thấy phiền sao?”

Anh đợi Lục Nhiên gật đầu, để thuận lý thành chương đề nghị cậu đến sống ở chỗ mình. Nhưng vừa dứt lời mắt ai kia sáng long lanh, hưng phấn đáp: “Không phiền đâu, tôi thấy vui cực!”

Kỷ Mân: “……”

Tốt lắm, hóa ra anh đã hiểu lầm.

Nhưng mà Kỷ tổng là ai? không bao giờ có chuyện anh chịu thua trong một cuộc “đàm phán.”

Anh lại nói:  “Nhưng, như thế này sẽ làm lỡ thời gian đi làm thêm của cậu. Tháng này cậu đã xin nghỉ bao nhiêu lần rồi?”

“Ừm…” Lần này, Lục Nhiên hơi ngập ngừng, chột dạ nhìn phía ông chủ của mình.

Hai ngày trước, cậu còn mạnh miệng muốn lan truyền sự thật của Kỷ Mân khắp thủ đô.

Kết quả là bận quá, quên béng mất.

“Cũng hơi ảnh hưởng thật.” Nghĩ đến tiền lương bị trừ, Lục Nhiên cảm thấy xót xa.

Nghe cậu nói vậy, Kỷ Mân âm thầm thở phào nhẹ nhõm, định tiếp tục thuyết phục, cơ mà còn chưa kịp mở lời, đứa nhỏ trước mặt đã cúi đầu bấm ngón tay tính toán, nói: “Nhưng ở nhà họ Thẩm không tốn tiền thuê nhà, tính ra cũng không lỗ lắm.” -Cá mặn thời @ vs TYT nha nha~~~

“Với lại còn có trò vui để xem, Đại Hoàng cũng có hẳn một phòng lớn để ở.”

Kỷ Mân sững người: “Phòng lớn cho Đại Hoàng?”

“Đúng vậy, vốn là phòng của Thẩm Tinh Dục, tôi đòi cho Đại Hoàng ở rồi.” Lục Nhiên đáp.

Tổng Giám đốc Kỷ: “……”

Lần đàm phán này, Kỷ Mân thảm bại.

**

Về đến nhà, việc đầu tiên Kỷ Mân làm là nói với quản gia Trần: “Bảo người giúp việc dọn thêm một căn phòng.”

Quản gia Trần: “……”

Ông còn chưa kịp trả lời, Kỷ Mân suy nghĩ một chút, xoay xe lăn lại, nói tiếp: “Hay là dọn hai căn phòng liền nhau ở góc tầng hai. Như vậy Đại Hoàng cũng tiện qua tìm cậu ấy vào ban đêm.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play