Sâu bột?

Gián Dubia?

Ba người trong phòng đều choáng váng.

Cả Thẩm Tinh Dục đang nhai bánh cũng đờ người. Nhưng miệng đã cắn xuống, răng theo quán tính mà khép lại.

Trong khoảnh khắc đó, Thẩm tinh Dục cảm  nhận được chút cản trở, sau đó là một tiếng “rốp” giòn tan và rồi một dòng chất lỏng tanh ngọt trào ra.

Bên kia, Lục Nhiên vẫn tiếp tục đau lòng kể khổ: “Nhưng tôi tra thử, gián Dubia đắt quá! Nhưng không sao, vì họ hàng gần của nó là gián Mỹ rất rẻ, còn có ở khắp nơi.”

“Thế là tôi đã bắt được cả một lưới lớn.”

Gián Mỹ?

(*gián mỹ tên gọi nôm na là đồng chí tiểu cường ở việt nam mình, mấy con mà chúng ta có thế thấy trong bếp đồ đó.)

Thật lòng mà nói, trong khoảnh khắc đó, đầu óc Thẩm Tinh Dục hoàn toàn trống rỗng. Bởi hắn đang cố gắng chậm rãi suy nghĩ “Gián Mỹ” là thuật ngữ chuyên ngành gì.

Dần dần... chậm rãi cúi đầu xuống.

Nhìn vào chiếc “bánh” trong tay đã bị cắn một miếng.

Lớp vỏ ngoài màu vàng nhạt, đáng yêu và tinh xảo bị rách, để lộ phần nhân bên trong không phải là bánh đậu xanh.

Trong phần bị cắn dở, một nửa xác con gián đang chảy ra thứ chất lỏng nhớp nháp, ngay bên cạnh xác gián bị cắn dở đó, một con gián khác, nửa sống nửa chết như thể tìm được đường thoát, đang ngọ nguậy râu và thò đầu ra ngoài.

Xung quanh hai con gián này, vô số những con sâu bột đỏ đang điên cuồng vặn vẹo cơ thể chúng.

Thẩm Tinh Dục cứ thế đối diện “đầy tình cảm” với cái xác gián trên tay mình, cùng con gián còn sống kia.

Cho đến khi con gián kia chậm rãi thoát khỏi sự kìm hãm của vỏ bánh, bò lên ngón tay hắn. Thẩm Tinh Dục như bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, đột ngột ném mạnh thứ trong tay ra xa!

Lục Nhiên đã chuẩn bị sẵn, nhanh tay bắt lại. Cậu vẫn hào hứng nói về thí nghiệm của mình: “Vì protein dễ bị mất đi khi nhiệt độ cao, nên tôi chỉ dùng phương pháp nướng nhẹ ở nhiệt độ thấp. Anh xem này, con gián bên trong vẫn còn sống đó!”

Thẩm Tinh Dục cảm nhận được vị lạ trong miệng, mặt mày đã xanh mét, cúi người định nhổ phần “bánh” còn lại trong miệng ra.

Nhưng Lục Nhiên nhanh tay dí miếng “bánh” khác chặn trước mặt anh, lớn tiếng quát: “Nhổ cái gì mà nhổ! Ai cho phép anh nhổ? Anh có biết công thức này tôi phải mất hai tuần mới nghiên cứu ra không?”

“Vậy mà anh nói một câu đã biến thành bánh ngọt? Bánh ngọt cái đầu nhà anh ấy! Mau nuốt hết cho tôi!”

Thẩm Tinh Dục bị miếng “bánh” ép dính đầy mặt.

Khi lớp vỏ ngoài bị vỡ, những con sâu bột rơi tung tóe khắp sàn, cùng lúc đó hai con gián cũng lao ra.

Một con rơi xuống đất, bò khắp nơi như rồng bay phượng múa. Con còn lại rơi thẳng vào cổ áo sơ mi của Thẩm Tinh Dục.

Thẩm phu nhân hét lên chói tai.

Thẩm Tinh Nhiễm tái mặt, hắn không thể tin nổi, mình lại bỏ thứ này vào hộp bánh của mình. Nghĩ đến việc vừa nãy hắn còn cầm một chiếc bánh trong hộp bánh ăn hết.

Thấy tình hình bất ổn, Thẩm phu nhân và Thẩm Tinh Nhiễm đều định rút lui.

Nhưng Lục Nhiên đã nhanh tay lau vết bẩn lên trên áo sơ mi trắng tinh của Thẩm Tinh Dục, đồng thời đá cửa phòng đóng lại.

“Chạy? Không có cửa đâu!”

Dứt lời, Thẩm phu nhân và Thẩm Tinh Nhiễm thấy Lục Nhiên như làm ảo thuật móc ra hai miếng bánh ngọt giống nhau như đúc từ trong túi ra.

Lục Nhiên nhìn họ cười lạnh: “Bánh ngon thế mà thiếu các người thì đâu có được. Đây là phần của hai người!”

Lục Nhiên không chút do dự bóp nát vỏ ngoài của một chiếc bánh, nhét thẳng vào miệng Thẩm phu nhân.

Sau đó nhanh chóng quay người, túm lấy tóc Thẩm Tinh Nhiễm: “Còn bảo mẹ mày mua cho mày ? Tao chờ mày lâu lắm rồi.”

“Mày biết tao đang cố gắng kiếm tín chỉ, mà không gây chuyện thì không phải là Thẩm Tinh Nhiễm mày rồi!”

Thẩm Tinh Nhiễm kinh hãi lắp bắp: “Cậu… cậu biết trước rồi sao…”

“Đồ ngu! Mày nghĩ tao bận rộn trong phòng thí nghiệm lâu như vậy chỉ làm một cái, để cho mày trộm chắc?”

Lục Nhiên cười híp cả mắt:  “Đúng rồi, nói cho mày biết nè, vỏ bánh cũng phải chứa lượng protein không thấp đâu. Nhưng vì không có kinh phí, tao đành tìm cách phân lập vi khuẩn từ phân động vật, đông khô thành bột để làm vỏ bánh.”

Lời còn chưa dứt, tiếng nôn khan vang lên.

Thẩm Tinh Dục đứng bên cạnh, nôn thốc nôn tháo.

Bây giờ, căn phòng rộng lớn của Thẩm Tinh Nhiễm đầy ắp sâu bột bò lổm ngổm, gián thì bay tán loạn.

Có con vừa bay vừa đẻ một chiếc kén trứng to đùng.

Ngoài hành lang.

Thẩm Tinh Trác vừa về nhà, nghe thấy động tĩnh trên tầng ba, tò mò lên xem, vừa mở cửa phòng, thấy một khung cảnh hỗn loạn như địa ngục – Người anh cả xuất chúng của hắn, không chỉ mặt mày lem luốc mà từ trong áo sơ mi rũ ra hai con gián.

Thẩm Tinh Trác lẳng lặng đóng cửa lại.

Sau đó, dùng tốc độ nhanh nhất trong đời, lao xuống cầu thang, chạy thẳng ra khỏi nhà không dám ngoái đầu nhìn lại. ( truyện trên app T Y T )

**

Sau một hồi vật lộn, cuối cùng, tầng ba cũng yên tĩnh trở lại.

Thẩm phu nhân bám lấy kệ đồ, lặng thinh rơi nước mắt.

Thẩm Tinh Nhiễm vẫn đang nôn mửa, mật xanh mật vàng ói ra hết. Thế nhưng vẫn không quên chỉ vào Lục Nhiên, yếu ớt nói: “Cậu… cậu đã hứa chỉ cần anh cả ăn một miếng, cậu sẽ đi mà!”

Lục Nhiên chống nạnh, cười ha hả: “Ngu ngục, ông đây từ trước tới giờ nói có bao giờ giữ lời đâu!”

Thẩm Tinh Nhiễm chết lặng quên luôn nôn.

Chỉ có Thẩm Tinh Dục hành động nhanh nhất, hiện giờ đã chiếm được nhà vệ sinh tầng ba, ôm bồn cầu nôn không ngừng.

Lục Nhiên chậm rãi ngắm nhìn khung cảnh hỗn loạn trên tầng ba, nhìn đồng hồ, vứt lại đám gián và sâu bột, ung dung thong thả rời khỏi tầng ba.

Cậu vừa huýt sáo vừa về phòng, nhét đống ‘bài tập’ còn lại vào balo.

Dắt Đại Hoàng vui vẻ rời khỏi biệt thự.

Khi ra đến cửa, cậu quay đầu nhìn lại. Vừa hay thấy Thẩm Tinh Dục từ phòng trên tầng ba bước ra, mặt đầy phức tạp, nước dính đầy mặt và tóc, đang muốn nhanh chóng về phòng thay đồ.

Lục Nhiên vẫy sợi dây dắt trong tay, thu hút sự chú ý.

Thẩm Tinh Dục vừa nhìn thấy, ngay lập tức đứng khựng lại. Bước chân ngập ngừng, không biết nên quay lại hay lao thẳng vào phòng mình luôn.

Lục Nhiên giơ túi bánh trong tay lên, cười tươi rói: “Tiểu Thẩm tổng, hoan nghênh lần sau tiếp tục đứng ra làm chủ cho tôi nhé!”

Thẩm Tinh Dục: “...”

Không chịu nổi, vội bụm miệng chạy nhanh vào phòng.

***

Bên phía Kỷ Mân cũng nhận được tin từ nhà họ Thẩm.

Anh đang chuẩn bị đi làm, quản gia Trần bước nhanh tới, cúi người nói: “Nhà họ Thẩm xảy ra chút chuyện.”

“Chuyện gì, liên quan đến Lục Nhiên ?” Kỷ Mân nhíu nhíu mày. Giọng mang theo nghiêm túc mà ẩn sâu bên dưới là sự lo lắng không thể kiềm chế.

Nhưng mà quản gia Trần nghe thế lại Trần lại trầm mặt, biểu cảm rất chi vi diệu, trả lời:  “Có một chút liên quan.”

Kỷ Mân càng nhíu mày sâu hơn, hỏi: “Thẩm Tinh Dục lại gây rắc rối cho cậu ấy?”

Quản gia Trần lại im lặng vài giây, ngập ngừng: “Ừm… cũng có thể nói vậy.”

Kỷ Mân thở dài, chuẩn bị ra ngoài, hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Quản gia Trần: “…”

Ông cẩn thận suy nghĩ, cố gắng thuật lại một cách khách quan nhất có thể: “Thẩm đại thiếu gia ăn mất bài tập môn dinh dưỡng thú cưng của Lục Nhiên.”

Dù đã quen với những trò quái dở của Lục Nhiên, Kỷ Mân cũng không khỏi choáng váng.

Biểu cảm của anh còn bối rối hơn cả khi nghe tin Trương Lân bị kéo không cho vào nhà vệ sinh.

“Ừm… tôi nhớ Lục Nhiên học môn dinh dưỡng thú cưng phải không?”

Quản gia Trần khẽ gật đầu. Vẻ mặt của Kỷ Mân cũng vi diệu không kém.

Anh nhớ mấy lần Lục Nhiên xin phép nghỉ, cậu có kể sơ qua về tiến trình làm bài. Cho nên Kỷ Mân cũng biết sơ qua nguyên liệu và quy trình cách làm của bài tập này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play