Thẩm Tinh Nhiễm đã chuẩn bị sẵn tinh thần. Cơ mà khi thấy Lục Nhiên quăng những món đồ giá trị của mình xuống đất như rác, mặt cũng không khỏi xanh lét: “Anh, anh làm gì vậy?”
Thẩm phu nhân cũng hét lên: “Muốn lật trời lên rồi!”
Nhưng bà chỉ dám hét chứ không dám lại gần.
Lục Nhiên lục lọi một lúc, cuối cùng tìm thấy một chiếc hộp bánh điểm tâm bên cạnh balo của Thẩm Tinh Nhiễm.
Cậu mở hộp, bên trong là những chiếc bánh màu vàng nhạt.
Lục Nhiên nhìn kĩ một lượt, lấy ra một chiếc bánh có in hình chú chó nhỏ, mới lên tiếng: “Tìm thấy rồi, bài tập của tôi đây.”
Thẩm Tinh Nhiễm làm ra vẻ dở khóc dở cười, quay sang Thẩm phu nhân nói: “Mẹ, đây là bánh của con mà?”
Nói xong, hắn còn cầm một chiếc lên, cắn một miếng cho Lục Nhiên xem.
Thẩm phu nhân cũng tỏ vẻ khó hiểu: “Cậu làm cái trò gì thế? Đây là bánh đậu xanh tôi mua cho Nhiễm Nhiễm hôm qua, đâu phải bài tập của cậu?”
Nói rồi, bà bĩu môi: “Thích ăn thì nói một tiếng, tôi bảo người giúp việc mua thêm. Bày đặt làm trò làm gì?”
“Bà nói vớ vẩn gì thế? Tôi đã bảo đây là bài tập của tôi mà!” Lục Nhiên đáp.
Thấy cậu định cầm chiếc bánh rời đi, Thẩm Tinh Nhiễm cuống lên, quay sang Thẩm phu nhân, vẻ mặt tội nghiệp: “Mẹ... đó là món mẹ xếp hàng mua cho con mà.”
Thẩm phu nhân lập tức mềm lòng. Bà như một bà mẹ gà bảo vệ con, đứng trước mặt Thẩm Tinh Nhiễm chỉ thẳng vào mặt Lục Nhiên: “Cậu đứng lại! Trả đồ cho Tinh Nhiễm ngay!”
“Nhảm nhí! Đây rõ ràng là bài tập dinh dưỡng thú cưng tôi làm trong phòng thí nghiệm!”
Thẩm phu nhân lập tức lùi lại một chút.
Không phải vì điều gì, chỉ là bóng ma tâm lý Lục Nhiên để lại cho bà quá lớn. Nhưng nghĩ, bà đang ở tầng ba sạch sẽ gọn gàng, Lục Nhiên cũng không mang theo Đại Hoàng.
Không có ‘vũ khí’ trong tay, bà sợ gì chứ!
Đúng lúc này, hành lang vang lên tiếng động.
Mọi người quay lại nhìn — Thẩm Tinh Dục.
Hắn vừa bước lên từ cầu thang tầng hai, tóc có chút rối, đôi mắt vẫn còn vương nét mệt mỏi chưa tan, sơ mi trắng lúc nào cũng gọn gàng nay lại để mở cổ.
“Chuyện gì vậy?” hắn trầm giọng hỏi.
Gần đây Thẩm Tinh Dục rất bận, tối qua loay hoay chuyển đồ lằng nhằng tới cả nửa đêm. Sáng nay vừa định tranh thủ nghỉ ngơi một chút, thì lại bị tiếng ồn trên lầu đánh thức.
Vừa thấy Thẩm Tinh Dục lên, Thẩm phu nhân lập tức như được tiếp thêm sức mạnh, chút hoang mang cuối cùng cũng biến mất.
Thẩm phu nhân chỉ vào Lục Nhiên, lớn tiếng cáo trạng trước: “Sáng sớm nó đã phát điên, một hai đòi cướp bánh của Nhiễm Nhiễm, còn nói đó là bài tập của mình!”
Thẩm Tinh Dục nhíu mày thật sâu.
“Nó bắt nạt Nhiễm Nhiễm như thế mà anh không quản? Cứ tiếp tục thế này thì còn gì nữa? Nó muốn làm ông trời ở nhà họ Thẩm luôn à?”
Giọng điệu của Thẩm phu nhân hùng hổ doạ người.
“Đây là bài tập dinh dưỡng thú cưng của tôi, sáng nay phải nộp rồi.” Lục Nhiên cúi đầu nói.
Thẩm Tinh Dục nhìn đồ trong tay Lục Nhiên, rồi lại nhìn về phía Thẩm Tinh Nhiễm. Ánh mắt hắn rất bình tĩnh, không giống như Thẩm phu nhân, vừa thấy Lục Nhiên cầm một chiếc bánh trên tay đã lộ ra vẻ mặt khó hiểu.
Dưới ánh mắt của Thẩm Tinh Dục, Thẩm Tinh Nhiễm không nhịn được mà nuốt nước miếng.
Thật ra lúc này, Thẩm Tinh Nhiễm cũng không chắc Thẩm Tinh Dục sẽ đứng về phía ai.
Nhưng khi ánh mắt Thẩm Tinh Dục chuyển sang Thẩm phu nhân, hắn khẽ thở dài một tiếng.
Sự trầm ngâm trong mắt Thẩm Tinh Dục biến mất, thay vào đó là vẻ thản nhiên, quay lại nhìn Lục Nhiên, nói: “Trả lại đi, chỉ là một chiếc bánh ngọt, tranh giành làm gì.”
Thẩm phu nhân lộ vẻ hả hê. Thẩm Tinh Nhiễm cũng cúi đầu, giấu đi nụ cười trên môi.
Lục Nhiên có lẽ không biết, vị anh cả này của họ, chưa bao giờ để ý tới cái gọi là sự thật.
Ngay khi Thẩm phu nhân và Thẩm Tinh Nhiễm nghĩ rằng Lục Nhiên sẽ tức phát điên, thì lại thấy cậu nâng chiếc bánh in hình chú chó nhỏ trong tay, nhìn Thẩm Tinh Dục bình tỉnh hỏi: “Anh nói, đây là bánh?”
“Đừng làm loạn, lát nữa tôi…”
Thẩm Tinh Dục chưa nói hết câu – miếng bánh bất ngờ đưa sát tới miệng làm sững lại..
“Vậy anh cắn thử đi.” Lục Nhiên nói.
Thẩm Tinh Dục khựng lại, cúi đầu nhìn Lục Nhiên.
Hắn cứ nghĩ rằng sẽ thấy những biểu cảm như ấm ức, tức giận hay phẫn nộ gì đó trên gương mặt thiếu nhiên trước mặt. Nhưng không ngờ lại chỉ thấy một đôi mắt đen kịt bình thản phảng phất như nhìn thấu tất cả.
Lục Nhiên nhìn thẳng Thẩm Tinh Dục giọng nói trong trẻo nhưng đầy lý trí: “Anh không quan tâm đây là bánh của Thẩm Tinh Nhiễm hay là bài tập của tôi. Điều duy nhất anh nghĩ đến là làm sao dẹp yên chuyện này nhanh nhất có thể, để không ảnh hưởng đến công việc và thời gian nghỉ ngơi của anh.”
“Anh cảm thấy Thẩm phu nhân mà làm ầm lên sẽ phiền phức, lo rằng sẽ làm chậm trễ giờ đi làm của anh. Còn tôi thì dễ xử lý hơn, sau này anh có thể dùng cách khác để bù đắp cho tôi.” -Cá mặn thời @ vs TYT nha nha~~~
“Vì vậy, anh chọn đứng về phía Thẩm phu nhân và Thẩm Tinh Nhiễm, bắt tôi trả lại đồ. Dù anh biết rõ, thứ trong tay tôi rất có khả năng chính là bài tập của tôi.”
“Cũng giống như ở bữa tiệc hôm đó, anh biết rõ thiếu gia họ Phương không phải do tôi đẩy xuống nước.”
Tư duy rõ ràng mạch lạc rành mạch..
Thẩm Tinh Dục thoáng kinh ngạc trước cách Lục Nhiên gọi Thẩm phu nhân. Sau đó, lần đầu tiên ánh mắt hắn nhìn Lục Nhiên trở nên nghiêm túc thực sự.
Không còn vẻ bất đắc dĩ khi nhìn một đứa nhỏ.
Thẩm Tinh Dục mấp máy môi, khó khăn cất lời: “Cậu…”
Nhưng vừa mở miệng, cái ‘bánh ngọt’ trong tay Lục Nhiên lại đưa sát hơn đến miệng.
Thẩm Tinh Dục rũ mắt.
Nhớ tới đứa nhỏ trước đây chỉ cao tới đầu gối mình giờ đã lớn, cười nói: “Nhưng mà Tiểu Thẩm tổng à, làm việc thì phải trả giá chứ? Không thể không làm gì mà kêu tôi phải ngoan ngoãn được.”
“Thế này đi.” Lục Nhiên thở dài: “Tôi sẽ không nộp bài tập này nữa. Nếu anh nói đây là bánh, thì anh ăn đi, ăn xong tôi sẽ lập tức rời khỏi đây.”
Lần này, Thẩm Tinh Dục cuối cùng cũng nhìn kỹ chiếc bánh trong tay cậu.
Hình dáng tinh xảo, còn in hoa văn.
Nhìn qua chẳng khác gì những chiếc bánh ngọt cao cấp trong tiệm cả.
Thẩm phu nhân và Thẩm Tinh Nhiễm bên cạnh cũng khó hiểu. Với kinh nghiệm đã trải qua mấy lần, trong lòng họ hơi nghi ngờ nhưng nhìn thế nào chiếc bánh này cũng rất bình thường.
Thẩm Tinh Nhiễm cũng nghĩ vậy. Tối qua, khi thừa dịp hỗn loạn lấy “bài tập” này từ balo của Lục Nhiên, còn cẩn thận ngửi qua, đúng là mùi bánh ngọt.
Thẩm Tinh Dục do dự rồi đưa tay nhận lấy chiếc bánh. Nghĩ đến lời Lục Nhiên nói rằng đây chỉ là bài tập dinh dưỡng thú cưng, nên cho rằng hẳn không phải thứ gì quá kỳ lạ. Vì thế, đại thiếu gia nhà họ Thẩm khẽ nhíu mày, từ tốn cắn một miếng.
Ngay khoảnh khắc Thẩm Tinh Dục cắn miếng bánh, Lục Nhiên thở dài bắt đầu oán giận: “Thầy dạy môn tự chọn của tôi thật không có nhân tính.”
“Ông ấy yêu cầu bài tập phải đạt tiêu chuẩn dinh dưỡng cực kỳ cao, ví dụ như cái này phải có hàm lượng protein rất lớn.”
“Không chỉ thế, kinh phí trong phòng thí nghiệm lại cực kì eo hẹp... Tôi phải mất gần hai tuần để tìm nguyên liệu phù hợp.” -Cá mặn thời @ vs TYT nha nha~~~
Nghe những lời Lục Nhiên nói, Thẩm Tinh Nhiễm cảm thấy buồn cười. Cậu ta nói những điều này làm gì?
Chẳng lẽ bị Thẩm Tinh Dục làm cho tức điên rồi sao?
Nhưng giọng điệu của Lục Nhiên bỗng trở nên phấn kích: “Nhưng không sao, bởi cuối cùng tôi cũng tìm ra! Tôi có thể dùng sâu bột và gián Dubia!”
(*Gián Dubia: là gián xuất xứ từ Nam Mỹ, được nhiều người nuôi để dùng làm thực phẩm cho các loài bò sát hoặc chim, cá.)