Người yêu cũ của tổng tài bá đạo sao có thể bị hủy dung được!

Kỷ Mân không hiểu đứa nhỏ này hiểu gì, muốn nói lại thôi, nhìn một chập ra hạ cửa sổ xe xuống một chút, ra hiệu cho tài xế lái đi.

Xe vừa chạy được vài mét, anh bỗng nhiên nói: “Quay lại.”

Tài xế lặng lẽ lùi xe lại.

Khi xe trở lại trước cổng biệt thự nhà họ Thẩm, Lục Nhiên đã dắt Đại Hoàng đi vào trong.

Kỷ Mân xoa trán, thở dài một tiếng. Anh không xuống xe, chỉ gọi quản gia Trần ở ghế trước, dặn dò vài việc.

*

Lục Nhiên về nhà họ Thẩm thì đã rất muộn, lúc vào nhà tình cờ gặp Thẩm Tinh Dục cũng vừa về đến.

Thẩm Tinh Dục hiện tại đã chỉnh trang lại vẻ ngoài, dù nửa đêm nhưng vẫn khoác trên mình bộ vest chỉnh tề. Hoàn toàn không thể tưởng tượng được, không lâu trước đó hắn còn trong tình trạng bết bát thế nào.

Thấy Lục Nhiên, Thẩm Tinh Dục thoáng nhíu mày, nhìn ra ngoài, hỏi: “Cậu với Kỷ tiền bối…”

Nói được một nửa, không đợi Lục Nhiên trả lời, nhìn vết đỏ trên mặt cậu, rũ mắt nhìn đồng hồ,  thở dài: “Thôi, cậu đi nghỉ đi.”

Lục Nhiên liếc Thẩm Tinh Dục một cái một cái, không nói lời nào, dắt chó quay về phòng mình.

Cậu vừa bước vào hành lang tầng một, Thẩm Tinh Dục đột nhiên lên tiếng: “Quay lại, cậu đi đâu?”

Lục Nhiên trợn mắt trắng: “Về phòng chứ đi đâu, chẳng lẽ ở đây nghỉ ngơi?”

Thẩm Tinh Dục lại nhíu mày: “Cậu ở tầng một?”

Thấy Lục Nhiên không đáp, hắn đưa tay bóp nhẹ giữa hai chân mày, thở dài: “Nhìn chẳng ra thể thống gì.”

Nói xong, buông tay, khôi phục vẻ nghiêm nghị thường ngày, quay sang bảo Lục Nhiên: “Cậu chuyển lên tầng hai ở đi.”

Dứt lời, không để Lục Nhiên phản đối, liền gọi một người giúp việc đi ngang qua, ra lệnh: “Dọn dẹp căn phòng phía đông tầng hai của tôi, chuyển hành lý của cậu ấy lên đó.”

Người giúp việc nhìn Thẩm Tinh Dục rồi lại nhìn Lục Nhiên, có chút do dự: “Còn ông chủ và bà chủ thì…”

“Nhưng cũng không thể để cậu ấy ở dưới này được.”

Thẩm Tinh Dục sắp xếp xong xuôi, không buồn nhìn Lục Nhiên, nới lỏng cà vạt rồi bước lên lầu.

Nhưng Lục Nhiên đứng sau lưng bất ngờ lên tiếng: “Tôi không lên tầng hai.”

Thẩm Tinh Dục dừng bước quay đầu nhìn cậu.

Lục Nhiên ngáp dài một cái, vẻ ghét bỏ: “Mấy người đều ở tầng hai, tôi ở đó thấy phiền.”

Thẩm Tinh Dục nhíu mày chặt hơn, giọng điệu không cho phép từ chối: “Chuyển lên đi. Cậu cứ ở tầng một mãi, người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ thế nào?”

Lục Nhiên lại trợn mắt trắng, bất chợt nghĩ ra một chuyện, phấn khích vỗ tay: “Không thì đuổi Thẩm Tinh Nhiễm xuống tầng một ở phòng người giúp việc đi. Còn căn phòng tầng ba dọn sạch sẽ cho tôi, tôi sẽ lên ở.”

Thẩm Tinh Dục nhìn cậu, trầm giọng: “Tôi không có tâm trạng đùa với cậu.”

Lục Nhiên ngược lại cười cười: “Rõ ràng là anh bảo tôi chuyển, tôi nói tôi chuyển, giờ anh lại bảo tôi đang gây sự. Tiểu Thẩm tổng đúng là thú vị thật.”

“Tiểu Thẩm tổng” là cách người ngoài gọi Thẩm Tinh Dục. -Cá mặn thời @ vs TYT nha nha~~~

Thẩm Tinh Dục cuối cùng cũng nghiêm túc nhìn người trước mặt, đôi mắt to tròn đen láy như thể có điều gì nghĩ mãi không thông.

“Cậu làm sao mà…”

Hắn không nói hết câu, hơn nữa hắn càng không thích nói mấy lời vô nghĩa. Giờ hắn nhìn ra được, Lục Nhiên không phải đang giỡn mà là đang nghiêm túc mặc cả với mình.

Thẩm Tinh Dục nghĩ nghĩ một lát, nói: “Có thể để cậu lên tầng ba, nhưng cậu ấy sẽ không chuyển xuống tầng một.”

Cửa tầng ba không đóng.

Thẩm phu nhân đang ngồi trong phòng khách nhỏ tầng ba an ủi Thẩm Tinh Nhiễm.

Lúc đầu nghe Lục Nhiên và Thẩm Tinh Dục đụng độ dưới lầu, bà còn hào hứng, nắm tay Thẩm Tinh Nhiễm nói: “Phải để anh con dạy dỗ nó, cho nó biết thế nào là lễ độ.”

Kết quả là, nghe nói Thẩm Tinh Dục thật sự định cho dọn Thẩm Tinh Nhiễm xuống tầng dưới.

Lần này, Thẩm Tinh Nhiễm còn chưa kịp nói, Thẩm phu nhân đã ngồi không yên. Bà xỏ đôi dép lê, đi thẳng ra hành lang, lớn tiếng: “Tôi không đồng ý!”

Nghe thấy tiếng bà, thái dương Thẩm Tinh Dục giật nảy.

Mấy ngày gần đây Thẩm Tinh Dục về nhà họ Thẩm nhưng lại lạnh nhạt với Thẩm Tinh Nhiễm, nên Thẩm phu nhân cảm thấy trách nhiệm làm mẹ của mình trỗi dậy mãnh liệt. Bà nghĩ, nếu không có bà bảo vệ, Nhiễm Nhiễm sẽ bị đuổi ra khỏi nhà mất.

“Mẹ, sao mẹ chưa ngủ?” Thẩm Tinh Dục mệt mỏi hỏi.

“Hôm nay xảy ra nhiều chuyện như thế, làm sao mẹ ngủ được?” Thẩm phu nhân từng bước đi xuống cầu thang.

Bà cau mày nhìn Thẩm Tinh Dục: “Tinh Dục, con làm sao thế? Sao có thể đuổi Nhiễm Nhiễm đi?”

Thẩm Tinh Dục hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh để nói chuyện với bà: “Mẹ, con không đuổi ai cả, chỉ là muốn để cậu ta chuyển xuống tầng hai.”

“Nhiễm Nhiễm ở tầng ba từ đó đến nay, giờ con đột nhiên bảo em nó nhường tầng ba, con nghĩ Nhiễm Nhiễm sẽ nghĩ gì? Con có cân nhắc đến cảm nhận của em trai mình không?” Thẩm phu nhân cao giọng hỏi.

Thẩm Tinh Dục xoa trán, quay đầu nhìn bầu trời ngoài cửa sổ dần sáng lên, nói: “Nhưng mẹ cũng không thể để cậu ấy ở phòng người giúp việc dưới tầng một.” ( truyện đăng trên app TᎽT )

Thẩm Tinh Dục rất ít khi nhắc đến tên “Thẩm Tinh Nhiễm” hay “Lục Nhiên”.

Thẩm phu nhân phải phản ứng một lúc mới nhận ra từ “cậu ấy” trong câu nói của Thẩm Tinh Dục là chỉ Lục Nhiên.

“Ý con là gì?”

Thẩm phu nhân vừa nãy còn đang “nói lý”, giờ giọng nói lại trở nên gay gắt: “Con đang chỉ trích mẹ sao? Chỉ trích mẹ không làm tròn trách nhiệm?”

Thẩm Tinh Dục mấp máy nhưng không giải thích.

Thẩm phu nhân nhìn chăm chăm vào con trai lớn của mình, lập tức mắt đỏ hoe: “Thẩm Tinh Dục, con có lương tâm không vậy!”

“Con còn nhớ hồi nhỏ bị ông nội con đưa đi, ông rất nghiêm khắc với con, mỗi lần gặp mẹ, con đều khóc hỏi bao giờ con mới được về nhà không?”

“Tính cách ông nội con như thế nào, con cũng biết. Mẹ đã bất chấp đắc tội ông, đón con về, nuôi dạy con, giờ con có tư cách gì mà chỉ trích mẹ?”

“Mẹ, con không phải…” Giọng nói của Thẩm Tinh Dục mềm xuống.

“Con đi đi! Mẹ không cần đứa con trai bất hiếu như con!”

Từ lúc hai người cãi nhau, Lục Nhiên đã dắt Đại Hoàng về phòng mình tám xứ rồi. Vốn cậu cũng không hy vọng Thẩm Tinh Dục sẽ đổi phòng cho mình, càng chẳng hứng thú với cuộc tranh cãi của mẹ con họ.

Cậu gom quần áo dơ, lấy thêm sữa tắm cho chó dắt Đại Hoàng vào phòng tắm chung ở tầng một.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ cho cả mình lẫn Đại Hoàng, khi ra  ngoài không gian đã yên tĩnh trở lại.

Lục Nhiên trở về phòng mình, phát hiện có một người giúp việc đứng chờ trước cửa.

Người giúp việc cầm một chiếc bánh chocolate cherry, nhìn cậu bằng ánh mắt kỳ lạ như đang đánh giá lại giá trị của cậu.

Thấy cậu đến gần, người giúp việc cung kính nói: “Đây là bánh do cậu cả bảo tôi mang đến cho cậu, còn có cả tuýp thuốc mỡ này nữa.”

Nhìn chiếc bánh chocolate cherry ấy, trong mắt Lục Nhiên không hề lộ ra cảm giác được ưu ái mà cũng chẳng có chút ngạc nhiên hay vui mừng gì cả.

Cậu bình thản “ừ” một tiếng.

Cầm lấy bánh và thuốc từ tay người giúp việc, mở cửa vào phòng.

Thẩm Tinh Dục làm thế này hoàn toàn không nằm ngoài dự đoán của cậu. Nhưng đồ ngọt là thứ, khi không ăn thì thèm, ăn nhiều rồi lại thấy ngấy.

Tối hôm qua, Lục Nhiên đã tự mình ăn hết hơn nửa chiếc bánh chocolate cherry. Phần còn lại, vì nguyên tắc không lãng phí đồ ăn, cậu để Kỷ Mân ăn.

Khiến ông chủ của cậu, một người vốn không thích đồ ngọt,  giữ nguyên vẻ mặt lạnh tanh khó chịu suốt cả bữa.

Vậy nên, vừa rồi khi nhìn thấy chiếc bánh này, Lục Nhiên không những không thèm, mà còn cảm thấy hơi ngán.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play