Nhưng nghĩ đến việc mai vẫn có thể ăn, cậu vẫn nhận lấy.

Lục Nhiên liếc nhìn Đại Hoàng, tiếc nuối nói: “Tiếc là con không ăn được cái này.”

Nếu không, cho Đại Hoàng ăn cũng không tồi.

Còn cả tuýp thuốc mỡ nữa. Lục Nhiên cầm xem thời hạn và hướng dẫn sử dụng, sau đó cất vào ngăn kéo.

Lúc ở trên xe, chườm đá xong Kỷ Mân đã bôi thuốc cho cậu luôn rồi..

Da mặt cậu dày, sáng mai ngủ dậy, vết thương trên mặt đã khỏi rồi.

**

Dạo gần đây cậu khá bận rộn, đề tài nghiên cứu học kỳ trước cuối cùng cũng đến lúc bảo vệ. Cộng thêm các bài tập của mấy môn học tự chọn.

Tất cả đổ dồn lại, khiến cậu chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ đến mấy chuyện linh tinh.

Tuy nhiên, chuyện đã xảy ra khi bảo vệ đề tài ở kiếp trước, kiếp này vẫn lặp lại.

Đinh Duy trộm số liệu thí nghiệm của cậu lại còn thuyết trình trước cậu.

Nhưng Đinh Duy không ngờ rằng, mấy tháng qua, mỗi lần thực hiện thí nghiệm, Lục Nhiên đều ghi lại quá trình và kết quả, sau đó đăng lên vòng bạn bè. 

Chỉ có nhóm giảng viên hướng dẫn là được phép xem.

Vì thế, khi Đinh Duy vừa đưa ra số liệu, sắc mặt các thầy cô ngồi dưới đã thay đổi.

Không đợi Đinh Duy trình bày xong bài thuyết trình, đã bị gọi xuống.

Sau đó, Lục Nhiên lên thuyết trình như bình thường, trôi chảy hoàn thành buổi bảo vệ đề tài – thành công lấy được số tín chỉ.

Chuyện này khiến Lục Nhiên rất vui.

Kiếp trước, cậu bị đuổi học giữa chừng nên giờ đây cậu đặc biệt trân trọng những trải nghiệm và cơ hội đến với mình.

Chờ khi vào được Học viện chất lượng cao, tốt nhất là cậu có thể theo giáo sư công bố một bài báo SCI ngay từ bậc bậc đại học.

(*SCI là một hệ thống chỉ số của các tạp chí khoa học có uy tín, thường dùng để đo lường mức độ ảnh hưởng của các bài báo trong các lĩnh vực khoa học khác nhau.)

Có thành tích nhất định, trường học cũng sẽ chú ý đến cậu nhiều hơn ngay cả người nhà họ Thẩm cũng không dễ động đến cậu.

Tính toán số tín chỉ của mình, Lục Nhiên tràn đầy động lực, lập tức nhắn tin cho Kỷ Mân.

Đại Hoàng không phá nhà: 【Ông chủ!】

Giờ này Kỷ Mân đáng lẽ rất bận, nhưng lạ là anh lại trả lời rất nhanh.

Đại ma vương: 【Chuyện gì?】

Lục Nhiên nhìn ghi chú cũ của mình, nghĩ đến những giúp đỡ gần đây của Kỷ Mân, liền có chút lương tâm mà đổi chú thích thành: Ông chủ tốt nhất thế gian.

Cậu nhắn lại:【Ông chủ, cuối tuần này cho tôi xin nghỉ nhé.】-Cá mặn thời @ vs TYT nha nha~~~

Không ngờ vừa gửi đi, “ông chủ tốt nhất thế gian” của cậu lập tức trả lời một chuỗi dấu ba chấm.

Ông chủ tốt nhất thế gian: 【Cậu sao toàn xin nghỉ thế?】

Ông chủ tốt nhất thế gian: 【Tiền lương của cậu trừ hết rồi.】

Lục Nhiên: “…”

Cậu âm thầm đổi chú thích lại thành: Chuyên gia bóc lột.

Nghĩ đến số tiền lương bị trừ, Lục Nhiên cũng đau lòng. Kể từ khi đi học, mức lương đã giảm đáng kể nhưng số tiền Kỷ Mân trả cho cậu vẫn rất ổn.

Không tính là quá hậu hĩnh, nhưng đủ để đáp ứng chi tiêu thường ngày của một sinh viên đại học.

Nếu không có số tiền này, cậu sẽ phải bận rộn làm thêm, chẳng còn thời gian mà nỗ lực kiếm tín chỉ như bây giờ.

Lục Nhiên vội vàng gửi thêm cho Kỷ Mân mấy cái sticker, cuối cùng cũng xin nghỉ thành công.

**

Phía bên kia điện thoại.

Kỷ Mân đang trên đường đến một công trường để thị sát, một tay điều khiển xe lăn tay còn lại cầm điện thoại.

Mở từng sticker mà đứa nhỏ gửi đến xem kỹ, sau đó nhíu mày: “Toàn là mấy thứ linh tinh gì đâu.”

Nhưng ai kia vẫn không nhịn được, cầm điện thoại, nói với quản gia Trần bên cạnh:

“Đứa nhỏ này sắp leo lên tới trời luôn rồi. Tính xem tháng này đã xin nghỉ mấy lần rồi?”

Quản gia Trần mỉm cười, đáp: “Nghe nói là có một giáo viên dạy môn tự chọn khá khó tính, giao bài tập rất phức tạp.”

Kỷ Mân lạnh mặt “hừ” một tiếng.

Mặc dù vẻ mặt không tốt, nhưng anh cũng không để tâm việc Lục Nhiên xếp anh sau việc học.

*

Trong lớp học của Học viện chất lượng cao, 

Thẩm Tinh Nhiễm ngồi bên cửa sổ đọc sách.

Dáng vẻ nhàn nhã, ăn mặc lại tinh tế, nhìn từ bên ngoài vào, trông hắn như một bức vẽ trong postcard nào đó.

Chẳng mấy chốc, có người cố ý đi ngang qua cửa sổ, chỉ để “tình cờ” nhìn thấy hắn một lần.

Thẩm Tinh Nhiễm không để ý đến họ, mà thỉnh thoảng, khi ánh mắt giao nhau với ai đó, hắn sẽ nở một nụ cười nhẹ.

Nhìn bề ngoài, hắn dường như vẫn là nam thần học đường được nhiều người ngưỡng mộ theo đuổi. Nhưng tâm trạng của Thẩm Tinh Nhiễm thì không được tốt cho lắm.

Đêm qua, Thẩm Tinh Dục và Thẩm phu nhân cãi nhau ở dưới nhà.

Thẩm Tinh Nhiễm nghĩ rằng, khi nghe Thẩm Tinh Dục muốn đẩy mình xuống tầng dưới, hắn sẽ cảm thấy lo sợ. Hoặc khi nghe Thẩm phu nhân bảo vệ mình, sẽ cảm thấy cảm động.

Tuy nhiên chính bản thân hắn cũng không ngờ rằng, lúc đó, tâm trạng của mình lại bất ngờ bình thản đến lạ.

Có lẽ tất cả sự giãy giụa của hắn cạn kiệt vào lúc đẩy cậu thiếu gia nhỏ họ Phương xuống hồ bơi.

Thẩm Tinh Nhiễm rất rõ, tình hình của Thẩm thị có lẽ không tốt như vẻ bề ngoài mà mọi người tưởng.

Qua biểu hiện của Thẩm Hồng Nguyên và Thẩm Tinh Dục, hắn cũng biết cậu thiếu gia nhỏ nhà họ Phương đó rất quan trọng với Thẩm thị.

Thẩm Tinh Nhiễm lớn lên ở nhà họ Thẩm

Mặc dù luôn nhớ rằng mình chỉ là con nuôi, nhưng mười mấy năm qua, hắn đã trở thành vị thiếu gia được nâng niu của nhà họ Thẩm, đối với Thẩm thị cũng trung thành tuyệt đối. 

Ban đầu, hắn cũng mong tiệc đó sẽ diễn ra suôn sẻ. Nghĩ đến đây, Thẩm Tinh Nhiễm cúi đầu nhìn bàn tay đang nắm chặt cuốn sách của mình.

Lúc đó, cảnh tượng vô cùng huyên náo. Tất cả mọi người đều tập trung nhìn vào hồ bơi, nơi sắp bùng nổ màn trình diễn pháo hoa.

Cậu thiếu gia họ Phương rơi xuống nước rất gọn gàng.

Không ai biết rằng, Thẩm Tinh Nhiễm đã đấu tranh rất lâu trước khi đẩy cậu ta.

Hiện tại, Thẩm Tinh Nhiễm cũng không chắc lúc đó mình đã nghĩ gì. Gây rắc rối cho Lục Nhiên chỉ là một phần.

Phần còn lại… có lẽ vì hắn thực sự rất ghét vị thiếu gia họ Phương kia.

Rõ ràng trước đó chưa từng quen biết, nhưng ngay từ lần đầu gặp mặt, đã thấy ghét đến mức không chịu nổi.

Trên đời sao lại có người được chiều hư đến mức ngốc nghếch như thế. Loại dáng vẻ ngông cuồng, ngang ngạnh được nuôi lớn bằng sự nuông chiều vô bờ bến đó nhưng ngay cả khi ngang ngạnh đến thế mà cậu ta vẫn giữ được lòng tốt đối với những thứ mình không thích.

Thẩm Tinh Nhiễm không thể hiểu được tại sao, chỉ là nhìn hơi chướng mắt.

Trước khi đẩy người xuống nước, hắn còn không quên canh đúng lúc Lục Nhiên đi ngang qua đó, tay quẹt thêm một lớp kem chocolate.

Sau khi đẩy thiếu gia họ Phương xuống nước, Thẩm Tinh Nhiễm cũng ngẩn ra trong thoáng chốc. Hắn đang làm gì vậy? Chẳng phải đây là hành động đẩy Thẩm thị – nơi đã nuôi dưỡng mình vào hố lửa sao?

Thế nhưng, sự hoảng loạn và hối hận đó chỉ thoáng qua trong chớp mắt.

Rất nhanh tâm trạng bình tĩnh trở lại. Hắn vội vàng chạy tới bên hồ bơi, giống như những người khác, lo lắng nhìn thiếu gia họ Phương, hòa mình hoàn toàn vào đám đông.

***

Thẩm Tinh Nhiễm nhìn ra ngoài cửa sổ.

Hắn không nhớ nổi mình đã bắt đầu thay đổi từ khi nào. Có lẽ từ khi Thẩm phu nhân, người từng yêu thương hắn bắt đầu nghi ngờ hắn là con riêng của Thẩm Hồng Nguyên.

Hoặc cũng có thể là tại buổi tiệc chào đón Lục Nhiên trở về, khi hắn đứng trong góc lặng lẽ quan sát thấy Thẩm Tinh Trác ôm một chiếc thùng giấy to cồng kềnh, đi khắp nơi tìm Lục Nhiên.

Sau đó, khi biết Lục Nhiên đã rời đi, lại lặng lẽ đợi đến tận khuya.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play