Lục Nhiên: “...”
Cậu không ngờ Kỷ Mân lại nói như vậy, ngẩn ngơ một lúc lâu, đực người ra không biết nên làm gì bây giờ.
Cậu thực sự rất sợ bệnh viện, cái mùi thuốc khử trùng dai dẳng với những hoa văn đơn điệu trên trần nhà.
Lục Nhiên không muốn ngửi, cũng không muốn nhìn thấy nếu có thể, cả đời này cậu cũng không muốn bước chân vào đó.
Cơ mà cậu không biết phải từ chối Kỷ Mân thế nào.
Kỷ Mân sau khi hỏi câu đó, gương mặt lại mang vẻ bình tĩnh thường ngày cũng thả tay đang giữ cổ tay cậu ra.
Cảm giác ấm áp khô ráo và mạnh mẽ ấy đột ngột biến mất. Lục Nhiên ngẩn người, tuy không hiểu chuyện gì, nhưng lập tức tấn công: “Ha! Anh quan tâm sức khỏe tôi như vậy, không phải vì thích tôi chứ?”
Tuy nhiên người bình thường sẽ phản ứng mạnh với câu nói này, lần này lại không phản ứng gì lớn chỉ nhẹ nhàng bâng quơ lướt qua câu hỏi đó, hỏi: “Tại sao không muốn đến bệnh viện?”
Lục Nhiên trầm mặc một lúc lâu, mới nhỏ giọng nói: “Nếu người bị nhốt trong bệnh viện mười năm, chẳng ai muốn quay lại nơi quái quỷ đó đâu.”
Kỷ Mân nghe không rõ, nhíu mày hỏi: “Gì cơ?”
“Tôi nói..” Lục Nhiên lớn giọng: “Lỡ anh bán tôi vào bệnh viện thì sao.”
Kỷ Mân: “...”
Anh liếc nhìn rồi đưa tay gõ nhẹ vào trán ai kia: “Cậu tự giác một chút đi, tôi bán cậu vào bệnh viện?”
Kỷ Mân cười khẩy, châm biếm: “Viện trưởng bệnh viện nửa đêm chắc không khóc lóc thảm thiết mang cậu trả về lại cho tôi, rồi hỏi rốt cuộc tôi thấy bệnh viện bọn họ chỗ nào không vừa mắt, mới ném một tai họa vào đó chứ.”
Lục Nhiên: “...”
“Kệ, tóm lại tôi không muốn đi.” Cậu vươn tay ôm chặt Đại Hoàng.
Kỷ Mân thở dài: “Nếu tôi nói, đây là yêu cầu công việc thì sao?”
Lục Nhiên khiếp sợ mở to mắt.
Đúng là quá hiểu tâm lý người lao động, đồ tư bản độc ác.
Cậu bắt đầu giãy giụa, cuối cùng vẫn nói: “Vậy công việc này tôi không làm nữa.”
Kỷ Mân nghiêm túc nhìn cậu một chốc, không tiếp tục ép buộc, ra hiệu cho tài xế đổi hướng đi.
Trong lòng anh thầm tính, lúc nào thì nên mời bác sĩ Kamille đến.
Thấy xe rẽ ở ngã tư phía trước, Lục Nhiên mới thở phào nhẹ nhõm, hỏi: “Thế giờ chúng ta đi đâu?”
“Đi ăn.” Kỷ Mân thở dài.
Lục Nhiên ngồi ở ghế sau, lẳng lặng nhìn Kỷ Mân không nói gì.
Kỷ Mân có lẽ là một người rất lạnh lùng.
Loại lạnh lùng này không phải biểu hiện ở lời nói hay nét mặt, mà là một thái độ thờ ơ, dường như không bận tâm đến người hay việc gì xung quanh.
Hiện tại, đường nét gương mặt anh dưới ánh sáng mờ nhạt trong xe lại lộ ra một vẻ dịu dàng mơ hồ.
Lục Nhiên nhìn một hồi, bỗng lên tiếng: “Ông chủ, anh yên tâm, tôi nhất định sẽ làm việc thật tốt.”
“Hửm?” Kỷ Mân ngạc nhiên.
Thấy đứa nhỏ trước mặt nắm tay thành quyền: “Tôi nhất định sẽ khiến truyền thuyết về anh lan rộng khắp thủ đô!” ( truyện trên app T Y T )
Kỷ Mân: “...”
Cậu im miệng giùm tôi cái.
**
Xe dừng trước một nhà hàng quen thuộc.
Nghĩ đến sắp được ăn, Lục Nhiên vô cùng sốt sắng, giống như cái đuôi nhỏ, đứng sau lưng xe lăn của Kỷ Mân, hết sức tận tụy đẩy xe.
Cậu đẩy người đến tận lối đi không rào chắn, rồi dừng lại không nhúc nhích.
Kỷ Mân đang dựa lưng vào ghế, tận hưởng khoảnh khắc hiếm hoi đứa nhỏ này ngoan ngoãn.
Xe lăn đang đi đột nhiên ngừng lại, anh hơi bất ngờ, hỏi: “Sao không đẩy nữa?” -Cá mặn thời @ vs TYT nha nha~~~
Vừa hỏi xong, Kỷ Mân đã cảm giác thấy phía sau xe lăn nặng hơn.
Quay đầu lại – Lục Nhiên hai chân đặt lên thanh ngang sau xe, cả người nằm úp trên tay vịn phía sau, nói năng đầy hùng hồn lý lẽ: “Ông chủ, tôi mệt quá, không phải anh có điều khiển từ xa à? Hiện tại nên tiết kiệm sức người sức của…”
Kỷ Mân tức đến mức xém bật cười: “Cậu nghĩ tôi là ông chủ của cậu hay là tài xế của cậu?”
Lục Nhiên ở phía sau lại vỗ vai anh, giục giã: “Nhanh lên, nhanh lên, đồ ăn nguội hết bây giờ!”
Kỷ Mân: “...”
Quả nhiên là bị anh chiều hư rồi.
Lúc mới đi làm, không cho cậu đẩy xe thì cậu nhất quyết đòi đẩy mà một khi đẩy thì chạy như bay.
Giờ thì hay rồi, không những không chịu đẩy, mà còn bắt anh cõng theo.
Quản lý nhà hàng bước ra đón khách.
Vừa ra đến cửa, ông đã thấy một cậu thiếu niên to gan lớn mật nằm bẹp trên xe lăn của Kỷ tổng.
Càng không ngờ là, Kỷ tổng lại chịu thương chịu khó kéo người vào nhà hàng với tư thế kỳ quặc.
Lên hết bậc thang, cũng chẳng kêu cậu xuống, cứ thế mang cậu ngang nhiên đi vào nhà hàng.
Nhìn từ xa, vị Kỷ tổng lạnh lùng khó gần ngày thường, giờ chẳng khác nào một chú trâu già cần mẫn kéo xe, cần mẫn chở người.
Đến khi đến trước cửa phòng riêng, Kỷ Mân mới mặt lạnh nói: “Xuống đi.”
Không đợi anh nhắc, Lục Nhiên đã nhảy xuống.
Cậu hớn ha hớn hở chạy đến mở cửa ra.
Bên trong đã bày sẵn một số món ăn.
Vì chỉ có hai người, đồ ăn trên bàn không quá nhiều, chỉ là vài món đặc sản. Nhưng cạnh bàn lại đặt một chiếc bánh chocolate cherry tròn tròn.
“Còn không vào à?”
Kỷ Mân nhẹ nhàng đẩy lưng đứa nhỏ.
Lục Nhiên khẽ “ừm” một tiếng, đi vào.
Cậu liếc nhìn Kỷ Mân.
Xe lăn của Kỷ Mân đã dừng ở phía bên kia.
Lục Nhiên lại nhìn thêm một cái, sau đó mới chậm rãi ngồi xuống trước chiếc bánh chocolate cherry, hỏi: “Anh không ăn à?”
Kỷ Mân ngẩng đầu – ai kia đang nhìn chằm chằm vào chiếc bánh, nước miếng chảy ròng ròng, nhịn không được thở dài: “Nhìn cậu bày ra trò như thế, không phải ai cũng như cậu, vẫn giữ được khẩu vị với loại bánh màu này.”
Giờ anh chỉ cần nhắm mắt lại là thấy dáng vẻ Thẩm Tinh Dục mặt dính đầy kem và cỏ vụn lẫn lộn chảy xuống.
“Thật à?”
Lục Nhiên ngạc nhiên, không khách khí nữa, lấy thìa xúc một miếng lớn bỏ vào miệng.
Cảm giác thỏa mãn bị cắt ngang cuối cùng cũng được nối lại, cậu ăn từng miếng một, vô cùng hạnh phúc. Hai má phồng lên phồng xuống, như một chú chuột hamster đang ăn vụng.
Nhưng điều này cũng làm cho vết đỏ bên má càng rõ ràng.
Kỷ Mân nhìn một lúc, sau đó cụp mắt xuống, ngắm hoa văn trên chiếc dĩa.
Anh không ăn gì mấy.
Đến khi Lục Nhiên ăn hết nửa chiếc bánh, anh mới chậm rãi lên tiếng, như đang tán gẫu bình thường: “Cậu không nghĩ đến chuyện ra ngoài sống à?”
“Hả?” Lục Nhiên nghĩ ngợi rồi nói: “Ban đầu tôi định ở ký túc xá, nhưng ký túc không cho nuôi Đại Hoàng.”
“Thuê nhà thì đắt quá, hơn nữa…” Lục Nhiên nheo mắt lại, cắn mạnh một miếng bánh: “Sao tôi phải dọn đi chứ?”
Ngón tay Kỷ Mân siết nhẹ đôi đũa, suy nghĩ xem nên mở lời thế nào để bảo cậu về sống ở chỗ mình. Lại cân nhắc liệu đề nghị này có quá vô lý không.
Nhưng trong lúc anh đang nghĩ, Lục Nhiên đã tự tin nhếch mép, cười lạnh: “Hừ, một Thẩm Tinh Dục thôi mà, có gì ghê gớm.”
Kỷ Mân nhướng mày: “Ồ? Thế sao cậu không đá cậu ta xuống hồ?”
Động tác ăn bánh của Lục Nhiên dừng lại: “Tại anh ta đứng xa quá, tôi đá không tới.”
Kỷ Mân nhìn cậu, không nói gì thêm.
Ăn cơm xong,
Theo yêu cầu của Lục Nhiên, Kỷ Mân vẫn đưa cậu về nhà họ Thẩm.
Trước đây, anh thường chỉ dừng xe gần đó nhưng lần này, anh đặc biệt cho xe dừng ngay trước cổng biệt thự của nhà họ Thẩm.
Nhìn Lục Nhiên bước xuống xe, anh vẫn nán lại một chút.
Kỷ Mân hạ cửa sổ xe xuống, nhìn đứa nhỏ bên ngoài, dáng vẻ như chuẩn bị bước vào chiến trường. Im lặng một lúc, cuối cùng anh vẫn nói: “Có việc gì thì gọi cho tôi.”
Lục Nhiên khó hiểu nhìn anh, đưa tay sờ mặt còn hơi sưng đỏ của mình, lập tức hiểu ra, giơ ngón tay tạo thành dấu OK với anh.
“Tôi hiểu mà, chắc chắn sẽ không để mình bị huỷ dung đâu!”