Bàn tay đang lau tóc của Thẩm Tinh Nhiễm khẽ cứng lại, nhưng lập tức trở về bình thường.
Thẩm Hồng Nguyên nghĩ nghĩ một lúc, rồi như cũng dẹp bỏ hoài nghi trong lòng, song vẫn nghiêm giọng mắng: “Đã nói đừng chọc tức nó rồi mà.”
Vừa nói ra, Thẩm phu nhân đã không nhịn được nhảy dựng lên: “Ông làm gì vậy hả? Không thấy Nhiễm Nhiễm đang lạnh sao?”
“Mẹ à, hôm nay ba đã rất buồn rồi, mẹ đừng nói nữa.” Thẩm Tinh Nhiễm kéo tay bà.
Thẩm Tinh Dục từ bên ngoài đi vào, hắn vừa vừa mới sắp xếp ổn thỏa cho các khách mời được vớt từ hồ bơi lên, đồng thời tiễn nhóm nhân công dọn dẹp trong sân về.
Làm xong hết những chuyện này, lúc vào quần áo dính đầy bẩn thỉu vẫn chưa kịp thay, vài lọn tóc mái còn chút kem chocolate. Trong không gian trống trải của biệt thự, sự mệt mỏi trên người hiện rõ mồn một.
Vừa vào đến phòng khách, thấy Thẩm Hồng Nguyên, đã vô thức cau mày, hỏi: “Ba, chuyện vừa rồi là ai...”
Nói được một nửa, Thẩm Tinh Dục nuốt xuống, không nói nữa, không ai biết hắn đang nói ai.
Thẩm Tinh Dục im lặng một lát rồi ngẩng đầu nhìn lên hành lang – Thẩm Tinh Nhiễm đang đứng.
“Hôm nay có phải là cậu không?”
Giọng của Thẩm Tinh Dục rất bình tĩnh. Có lẽ vì thường xuyên ra lệnh, giọng nói của hắn luôn mang theo sự chắc chắn.
Đối diện ánh mắt của đối phương, Thẩm Tinh Nhiễm vô thức lùi lại một bước, núp sau lưng Thẩm phu nhân.
Thẩm phu nhân thấy vậy, không nhịn được nữa: “Hai cha con ông còn chưa xong à? Hôm nay người bị đẩy xuống bể bơi là Nhiễm Nhiễm đó! Mấy người chất vấn gì chứ!”
Nghe thấy giọng mẹ mình, Thẩm Tinh Dục nhắm mắt lại, như muốn trấn tĩnh bản thân, xoay người, hít một hơi thật sâu, rồi quay lại, đáp: “Mẹ, con đang hỏi cậu ấy.”
“Anh..anh..anh! Thẩm Tinh Dục, anh còn biết tôi là mẹ anh hả?”
Trong tình huống này, Thẩm phu nhân càng thương Thẩm Tinh Nhiễm hơn. Nhìn xem, trong nhà này, chỉ có bà mới có thể bảo vệ đứa trẻ này.
Thẩm Tinh Nhiễm hiểu rõ Thẩm Tinh Dục không dễ bị qua mặt, mím môi, cuối cùng vẫn đứng ra, giải thích: “Anh cả, em không thể làm chuyện như vậy được. Vì vấn đề thân phận của em và anh Lục Nhiên, anh nghi ngờ là có lý do.”
“Nhưng em chỉ là con nuôi của nhà họ Thẩm. Nếu không có nhà họ Thẩm, em chẳng là gì cả, nên làm sao em có thể đắc tội nhà họ Phương vào lúc này?”
Thẩm Hồng Nguyên gật đầu. Chính vì đã nghĩ thông suốt điều này, ông mới không truy hỏi Thẩm Tinh Nhiễm.
Nhưng nghe lời giải thích đó vẻ mặt Thẩm Tinh Dục lại không hề động đậy, chỉ nói: “Chuyện đã xảy ra rồi, tôi không muốn truy cứu thêm. Nhưng tuyệt đối không có lần sau. Tôi không muốn thấy cậu và Lục Nhiên biến ngôi nhà này thành một mớ hỗn độn.”
Lời này vừa dứt, không biết đã đụng đến dây thần kinh nào của Thẩm Hồng Nguyên, chỉ vào Thẩm Tinh Dục, quát: “Đủ rồi! Vừa mới về nhà đã bắt đầu lên mặt dạy đời. Anh đang trách tôi quản không tốt nhà này đúng không?”
Cơn tức giận tích tụ cả đêm, cuối cùng bùng nổ: “Nếu không phải tại anh sao mọi chuyện ra lại ra nông nỗi này?”
Thẩm Tinh Dục hơi ngừng lại, cúi đầu nhận lỗi nhưng nhịn một hồi vẫn không nhịn được mà khuyên: “Hôm nay ba không nên mở tiệc chiêu đãi nhà họ Phương. Con từng gặp Phương tổng, ông ấy không thể vì ý muốn cá nhân mà thay đổi hướng đi của dự án. Việc này ngược lại...”
Lời này chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa.
Mặt Thẩm Hồng Nguyên lập tức đen lại, cười lạnh: “Thẩm Tinh Dục, quản lý vài năm là giỏi lắm phải không, dám nói với ba anh như vậy hả?”
Thẩm Tinh Dục thở dài: “Ba, con chỉ đang bàn chuyện đúng sai.”
“Bàn đúng sai?” Thẩm Hồng Nguyên nổi trận lôi đình: “Quỳ xuống cho tôi!”
Dứt lời, cả biệt thự rơi vào im lặng.
Nhóm người giúp việc đang dọn dẹp cũng khựng lại, kinh ngạc lộ vẻ hóng hớt ngó đầu vào xem cha con tương tàn.
Thẩm Tinh Dục đã giữ vị trí CEO nhiều năm, bên ngoài hầu như là đại diện của Thẩm thị.
Nhưng Thẩm Hồng Nguyên lại bắt quỳ xuống?
Thẩm Tinh Dục thu lại sự mệt mỏi, đặt áo khoác xuống, dưới ánh nhìn chòng chọc của Thẩm Hồng Nguyên, quỳ xuống chính giữa phòng khách.
Đầu gối bọc trong chiếc quần tây cao cấp, chạm xuống nền nhà khách còn chưa kịp dọn sạch.
Thẩm Hồng Nguyên cuối cùng cũng lộ ra một tia hài lòng, trầm giọng hỏi: “Anh còn nhớ lời ông nội dạy không?”
Thẩm Tinh Dục cúi đầu đáp: “Nhớ ạ, mọi việc phải lấy gia tộc làm trọng.”
“Từ khi anh mười tuổi, tôi đã mang anh theo bên mình, hết lòng hết sức dạy bảo. Giờ lại giao cho anh quyền lớn như vậy, là vì cái gì?”
“Vì nhà họ Thẩm.” Người đàn ông đang quỳ dưới đất, đáp lại bằng giọng trầm thấp.
“Bây giờ, anh còn nhớ thân phận của mình không?” Thẩm Hồng Nguyên bất ngờ lớn tiếng.
“Dạ nhớ.” Thẩm Tinh Dục quỳ rất nghiêm túc: “Con là con của ba, là Thẩm Tinh Dục của nhà họ Thẩm.”
Thẩm Hồng Nguyên còn định nói thêm thì điện thoại trong túi của Thẩm Tinh Dục vang lên.
Hắn theo bản năng lấy điện thoại ra xem.
Thẩm Hồng Nguyên bất mãn: “Anh quỳ cho đàng hoàng.”
Thẩm Tinh Dục hơi cứng lại, vẻ mặt luôn nghiêm túc cuối cùng cũng thoáng chút khó xử: “Ba, là điện thoại công việc.”
Thẩm Hồng Nguyên gằn giọng: “Ba anh đang nói chuyện với anh đấy!”
Thẩm Tinh Dục do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn đứng dậy: “Xin lỗi, ba.”
Vừa thấy tên người gọi đến, lập tức bắt máy, vừa đi ra ngoài vừa nói: “Phương tổng, chuyện hôm nay thật xin lỗi, nhưng tôi nghĩ rằng...”
Người đàn ông vừa quỳ nghe mắng giữ sảnh chính đã rời đi như thế.
Thẩm Hồng Nguyên ngồi im, ngẩn người vài giây, gương mặt lộ ra vẻ mờ mịt trống rỗng.
Bất thình lình phát hỏa, quét hết bộ trà trên bàn xuống đất.
“Choang!” mảnh vụn văng khắp nơi, vô cùng hỗn loạn.
***
Lục Nhiên ngồi trong xe thương vụ của Kỷ Mân.
Quản gia Trần lấy đá trong tủ lạnh mini ra, đặt vào khăn bông trong lòng bàn tay Kỷ Mân.
Người đàn ông cúi mắt, cẩn thận gói chiếc khăn lại. Đưa tay kiểm tra không có góc nào cấn mới đưa cho người ngồi ở ghế sau, nhẹ giọng: “Chườm đi.”
Lục Nhiên nhận lấy chiếc khăn, bóp bóp nhẹ.
Vết thương trên mặt cậu không nặng, chỉ là bị đánh xong lại đứng hứng gió ngoài trời gió lạnh thêm một lúc, giờ ngồi trong xe có máy sưởi nên cảm giác nóng ran khó chịu: “Bây giờ chúng ta đang đi đâu?”
“Bệnh viện.” Kỷ Mân nhìn cậu một cái.
Lục Nhiên im im rồi bất thình lình vươn người ra phía trước, đập tay lên ghế lái: “Bác tài, dừng xe!”
Kỷ Mân đau đầu đưa tay kéo cậu về, đặt lại chỗ ghế sau.
“Xe đang chạy đấy, lộn xộn cái gì!”
“Tôi không đi bệnh viện.”
Hai tay của Lục Nhiên bị anh khóa lại, không thể vùng vẫy, chỉ có thể ngửa mặt nhìn anh: “Mặt tôi không sao, không cần đi.”
Mắt Kỷ Mân trầm trầm nhìn cậu không nói lời nào.
Lục Nhiên biết người đàn ông trước mặt không dễ bị lừa, ngừng một chút, lại nói: “Những chỗ khác cũng rất khỏe mạnh.”
Kỷ Mân vẫn không dao động
Lục Nhiên bắt đầu cuống lên. Cậu quay đầu liếc nhìn Đại Hoàng, nói: “Anh... anh thật sự bắt tôi đi, tôi sẽ để Đại Hoàng tè trong xe anh!” -Cá mặn thời @ vs TYT nha nha~~~
Quản gia Trần và tài xế ngồi phía trước: “...”
Đại Hoàng đang lim dim: “...”
Chỉ có Kỷ Mân là rất bình tĩnh, rũ mắt nhìn Lục Nhiên một cái, phũ phàng đáp: “Đại Hoàng vừa tè xong, giờ không tè nổi nữa đâu.”
Lục Nhiên: “...”
Cậu căng người, nhìn cảnh vật ngoài đang lướt qua ngoài cửa sổ như xe đang tiến gần đến bệnh viện thành phố, căng thẳng tăng lên: “Vậy... vậy tôi sẽ tè trong xe anh.”
Kỷ Mân: “...”
Người đàn ông lặng thinh trong thoát chốc, cuối cùng không nhịn được, bật cười khẽ một tiếng, gương mặt điềm tĩnh thường ngày rốt cuộc cũng tan băng.
“Vậy cậu tè thử tôi xem?”