Mà trong bể bơi, Thẩm Hồng Nguyên dày công chuẩn bị đã loạn thành một nồi cháo đủ màu sắc.
Thẩm Tinh Nhiễm và đám bạn bè của hắn đang chật vật vùng vẫy dưới nước.
Thẩm Tinh Dục đột nhiên hiểu được tại sao Thẩm Hồng Nguyên lúc nãy lại phản ứng lớn đến vậy. Dù là hắn khi nhìn thấy cảnh này cũng không khỏi hít một hơi khí lạnh.
Sau giây phút ngỡ ngàng hắn mới ra trách nhiệm của mình, định đứng ra cứu vãn tình thế.
Nhưng mà Lục Nhiên vẫn chưa dừng lại. Cậu gọi Đại Hoàng đến, chỉ vào bể bơi, nói: “Đại Hoàng, tè đi con.”
Dù Đại Hoàng đã bị thiến, nhưng nó vẫn là một con chó đực nhỏ rất giỏi nhấc chân lên tè.
Đám người trong bể bơi vừa thò đầu lên, đang loay hoay muốn bò lên bờ.
Một dòng nước ấm màu vàng từ trên trời giáng xuống.
Lại bị té ngược trở lại.
Khi nhận ra thứ chất lỏng từ trên cao rơi xuống là gì, Thẩm Tinh Nhiễm hét thất thanh vùng vẫy lặn lại xuống nước.
Bể bơi càng thêm hỗn loạn.
Một người bị đá xuống nước sợ hãi quá, chỉ vào Thẩm Tinh Nhiễm hét lên: “Đừng… đừng cử động nữa! Động nữa nó loang ra hết đó!”
Người này còn chưa nói xong, đã bị một người vùng vẫy đằng sau đá trúng.
Thế là ngụp xuống uống một ngụm nước — mặt tái xanh, không biết là do sặc hay vì kinh tởm.
Còn những người đứng nhìn toàn bộ quá trình, miệng há thành chữ O, không ai dám nói lời nào.
Không biết ai dẫn đầu, chỉ thấy tất cả nhóm người đồng loạt lùi về sau một bước dài, như sợ vô tình ngã xuống hồ “có mùi” này.
Thẩm Tinh Dục nhìn cảnh này, gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị cuối cùng cũng hoàn toàn sụp đổ, theo bản năng nín thở cũng lùi lại vài bước.
Kỷ Mân ngồi trên xe lăn, xoa xoa trán.
Anh nhìn về phía Lục Nhiên, định nói nhưng lại thôi chỉ lặng lẽ bế Đại Hoàng lên, đặt nó vào lòng mình.
Thôi, vẫn nên đối xử tốt với “công cụ chó” một chút.
Lục Nhiên nghiêng đầu, chăm chú nhìn cảnh tượng trong bể bơi, giơ tay ra, bắt đầu đếm từng người một: “Một, hai, ba...”
Đếm xong, cậu quay đầu, ánh mắt chính xác dừng lại trên người thiếu gia nhà họ Phương đang nằm trên ghế dài, toàn thân ướt đẫm, vẫn quấn trong chăn.
Mà thiếu gia họ Phương đang nhìn trợn mắt nhìn bể bơi, thậm chí quên cả run rẩy.
Cậu ta đã bao giờ nhìn thấy cảnh tượng này trong đời đâu? -Cá mặn thời @ vs TYT nha~
Quá... quá sốc!
Đó... đó là nước tiểu chó hàng thật giá thật đó?!
Mắt thiếu gia nhà họ Phương vẫn dán chặt vào bể bơi thì bên tai đã vang lên một giọng nói: “Cậu nói xem, ai đã đẩy cậu xuống nước?”
Thiếu gia họ Phương giật bắn, suýt nữa nhảy dựng khỏi ghế dài.
Nhìn người trước mặt đang chuẩn bị vươn bàn tay ác quỷ về phía mình, cậu ta vội vàng dùng giọng to nhất, chân thành nhất đời mình hét lên: “Không phải cậu! Tôi... tôi thề, có thể là bất kỳ ai, nhưng tuyệt đối không phải cậu!”
“Thật không đấy?” Lục Nhiên nhẹ nhàng hỏi.
Phương Sâm thề rằng, cậu ta tuyệt đối nghe ra một tia thất vọng trong giọng nói ấy.
Cậu ta vội vàng gật đầu lia lại: “Thật! Cậu không cần nghi ngờ, tôi thay cậu đảm bảo, chắc chắn không phải cậu!”
Nói xong, cậu ta thấy người trước mặt ngừng lại, đôi mắt đen láy chớp một cái, ánh nhìn không chút dao động.
Phương Sâm âm thầm thở phào.
Trong lòng không ngừng gào thét: Nhà họ Thẩm này là thế nào vậy?! Đáng sợ quá! Biết xảy ra chuyện thế này, có đánh chết mình cũng không đến!
Nhưng cậu ta vừa thở phào chưa được bao lâu.
Đã thấy Lục Nhiên hơi nhếch mép, nở một nụ cười xinh đẹp, hỏi: “Sao cậu biết không phải tôi?”
Phương Sâm suýt nữa quỳ xuống, nặn ra một nụ cười cứng đờ, đáp: “Bởi vì người đẩy tôi... lực không nhẹ nhàng như cậu.”
Nghe được lời khen ngợi này, Lục Nhiên mới hài lòng mỉm cười. -Cá mặn thời @ vs TYT nha~
Thấy Lục Nhiên quay lưng đi, Phương Sâm mềm nhũn gần như nằm vật xuống ghế dài.
May quá, cuối cùng không phải xuống bể bơi. Cả đời này cậu ta không muốn bơi nữa, cũng không muốn nhìn thấy bất kỳ pháo hoa dưới nước nào.
Thấy chó, tốt nhất là tránh xa tám trăm mét!
**
Những người trong bể bơi vẫn đang vùng vẫy.
Đám đông trên bờ thì đã hoàn hồn, bắt đầu hăng hái bàn tán, có người còn lén lấy điện thoại ra quay video.
Thẩm phu nhân nằm bò bên bể bơi, lo lắng nhìn Thẩm Tinh Nhiễm sốt ruột gào lên.
Thẩm Hồng Nguyên đứng trơ ra như tượng, vẻ mặt như bị đả kích nặng nề, tâm như tro tàn.
Thẩm Tinh Dục vẫn đang kiên trì. Trên người dính đầy những thứ bẩn thỉu lộn xộn, vừa phải dỗ dành Phương Sâm, vừa gọi người đến kéo mọi người trong bể bơi lên.
Lục Nhiên thản nhiên rời khỏi khu vực hỗn loạn bên hồ.
Cậu rút một tờ giấy lau sạch tay mình, lại rút thêm một tờ, đưa cho Kỷ Mân đang ngồi trên xe lăn.
Xong xuôi, bế Đại Hoàng từ tay Kỷ Mân, nhìn người đàn ông đang lo lắng nhìn mình, nói: “Ông chủ, chúng ta ra ngoài chơi đi.”
**
Bóng đêm dần buông xuống.
Khách khứa cũng lần lượt rời đi, mỗi người mỗi biểu cảm khác nhau.
Người thích xem náo nhiệt thì nghĩ rằng, lần nào đến dự tiệc nhà họ Thẩm cũng được chứng kiến đủ chuyện ly kỳ, không khỏi mong chờ lần tới.
Có người bị dọa sợ lo mình bị liên lụy thì quyết tâm, dù lần sau Thẩm Hồng Nguyên đích thân đến đưa thiệp mời, họ cũng không bao giờ đặt chân tới nữa.
Thẩm Hồng Nguyên nhìn khách khứa rời đi, lại nhìn hậu viện nhà họ Thẩm tan hoang như bãi chiến trường, lòng lạnh lẽo thê lương không nói nên lời. Ông vất vả bao nhiêu công sức mới mời được nhà họ Phương đến!
Dự án vốn đã sắp tới tay rồi!
Nếu mất dự án này, nhà họ Thẩm sẽ...
Nghĩ đến đây, Thẩm Hồng Nguyên chỉ muốn cho nổ tung hết cả nhà.
Đầu sỏ gây sự là Lục Nhiên.
Người đổ thêm dầu vào lửa – đứa con trai lớn Thẩm Tinh Dục.
Thẩm Tinh Nhiễm đứa giở trò sau lưng.
Và cả Thẩm Tinh Trác ăn không ngồi rồi chẳng giúp được gì.
Đều đáng chết hết!
Nhưng Thẩm Hồng Nguyên không làm được.
Vì vị thiếu gia nhà họ Phương vẫn còn ở đây, ông phải tiễn cậu ta rời đi thật chu đáo.
Thẩm Hồng Nguyên cười lấy lệ. Ông vốn chẳng có kiên nhẫn với những thanh niên trẻ bướng bỉnh tuỳ hứng như Phương Sâm.
Trong nhà, dù Thẩm Tinh Nhiễm được cưng chiều, nhưng trước mặt ông, nó chẳng phải vẫn gọi dạ bảo vâng à?
Nhớ lại cảnh Phương Sâm vừa rơi xuống nước đã hét loạn cả lên, Thẩm Hồng Nguyên chỉ thấy đầu nhức nhối.
Xong rồi, vị thiếu gia này về nhà không biết sẽ nói gì nữa.
Nhưng trên đường tiễn Phương Sâm ra cửa, Thẩm Hồng Nguyên lại phát hiện, vị thiếu gia này bỗng nhiên trở nên cực kỳ yên tĩnh.
Lòng ông giật thót: Không phải Lục Nhiên đã dọa đến ngu người rồi chứ?
Đang định mở miệng nói lời xin lỗi lần thứ tám trăm tối nay, quay đầu lại, chỉ thấy Phương Sâm với vẻ mặt đầy cảm khái, thậm chí còn lộ ra sự biết ơn, nói: “Cảm ơn quý công tử đã tha mạng!”
Rõ ràng có thể đá cậu ta xuống bể đầy nước tiểu chó kia, nhưng không làm. Chẳng phải đây chính là lòng từ bi sao!
Thẩm Hồng Nguyên: “...”
Điên rồi, tất cả đều điên hết rồi!
***
Chờ ông trở lại phòng khách.
Thẩm phu nhân đang ôm khăn tắm đi vòng quanh hành lang lầu ba.
Trong chốc lát đau lòng cao giọng hỏi một câu: “Nhiễm Nhiễm, không sao chứ? Nói một câu để mẹ yên tâm!
Lại qua một hồi lâu, Thẩm Tinh Nhiễm mới từ trong phòng tắm đi ra – mặt mày xanh xao.
Không biết có phải là con chó ngu ngốc kia cố ý hay không, ngâm chung một hồ mà không ai bị tưới, mà dòng nước tiểu đó đổ thẳng lên đầu hắn.
“Mẹ ơi!” Thẩm Tinh Nhiễm không nhịn được tức tối. Đang định kể khổ, cúi đầu bắt gặp ánh mắt của Thẩm Hồng Nguyên từ cầu thang nhìn lên.
Ánh mắt ấy mang theo sự dò xét, xen lẫn chút nghi ngờ.