Không đúng!
Thẩm Hồng Nguyên, dù gì cũng là người từng chứng kiến Lục Nhiên ra tay vài lần, nhanh chóng đã nhận ra điều bất thường.
“Không, không phải nó.” Ông quay sang nhìn người giúp việc, vẻ mặt một lời khó nói hết.
Nếu là Lục Nhiên, nó sẽ không đẩy người xuống hồ bơi.
Mà nó chỉ đẩy người xuống hố phân thôi.
Dù đôi khi đầu óc không đàng hoàng nhưng với tư cách là chủ gia đình, Thẩm Hồng Nguyên biết nếu xử lý không tốt thì dự án của nhà họ Thẩm coi như tiêu tan.
Nghĩ đến đây, Thẩm Hồng Nguyên suýt chút nữa ngất xỉu tại chỗ, trong đầu chỉ còn lại một suy nghĩ – có chết cũng không thể Lục Nhiên nổi điên.
Bây giờ chỉ là trượt chân rơi xuống nước còn dễ nói, nếu Lục Nhiên điên lên......
Trước mắt Thẩm Hồng Nguyên tối sầm, lại nghe người giúp việc nói thêm: “Hơn nữa, đại thiếu gia vừa trở về, hiện đang xử lý việc này.”
“Hừm, nó còn nhớ đường về nhà à.” Mặt Thẩm Hồng Nguyên trầm xuống một giây, sau đó đột ngột vỗ đùi, nhảy dựng lên: “Chết rồi! Mau, mau, mau đến đó!”
Thẩm Hồng Nguyên ôm một bụng tức chạy nhanh tới hồ hơi.
Vừa vặn thấy Thẩm Tinh Dục giơ tay tát Lục Nhiên.
Khoảnh khắc đó, thiếu chút nữa Thẩm Hồng Nguyên quỳ xuống trước mặt Thẩm Tinh Dục mà nói: Mày..mày..mày đánh nó làm gì!
Mà Thẩm Tinh Dục hiện cũng đang ngạc nhiên nhìn Kỷ Mân và Lục Nhiên.
Thẩm Tinh Trác bước tới, túm lấy cổ áo Thẩm Tinh Dục:
“Thẩm Tinh Dục, anh đánh cậu ấy làm gì!”
Không khí vốn đã hỗn loạn, lại nghe thấy tiếng thiếu gia nhà họ Phương tức giận hét lên: “Tôi không quan tâm nhà họ Thẩm mấy người loạn cỡ nào! Ai đẩy tôi thì phải bị ném xuống nước lại cho tôi!”
Cảnh tượng vốn đã lộn xộn nay càng thêm rối tung.
Nghe thấy giọng Thẩm Hồng Nguyên, Thẩm Tinh Dục càng thêm đau đầu, hắn quay đầu lại, kìm nén cảm xúc trong đáy mắt, hạ giọng nói với Thẩm Hồng Nguyên: “Giờ truy cứu sự thật không còn ý nghĩa nữa, quan trọng là xoa dịu cơn giận của thiếu gia nhà họ Phương.”
Mặt Thẩm Hồng Nguyên rất chi là vi diêu: “Dĩ nhiên tôi biết, nhưng mà …”
Đánh nhầm người rồi!
Thẩm Tinh Dục nhíu mày, không hiểu ý ông.
“Đi xem thiếu gia nhà họ Phương thế nào đi!” Thẩm Hồng Nguyên liếc sang Lục Nhiên, chạm phải đôi mắt đen kịt gần như muốn giết người của Kỷ Mân.
Tuy nhiên anh nhanh chóng đè nén mọi cảm xúc, nhẹ giọng nói với Lục Nhiên: “Đi bệnh viện thôi.”
Lục Nhiên vẫn còn thất thần, vẻ mặt ngơ ngác, dường như chỉ có thể bất lực dựa vào người đàn ông trên xe lăn.
Trước ánh mắt của mọi người, cậu bất chợt lên tiếng.
Bàn tay được Kỷ Mân nắm chặt vẫn còn run, song tay kia của cậu dứt khoát chỉ thẳng vào Thẩm Tinh Dục đang đi về phía thiếu gia nhà họ Phương: “Anh, đứng lại cho tôi!”
Thẩm Tinh Dục kinh ngạc, quay đầu nhìn cậu.
Thẩm Hồng Nguyên giật thót, thầm nghĩ: Mẹ nó, xong rồi.
Ông mấp máy môi, còn muốn nỗ lực thêm – ngón tay Lục Nhiên lại chỉ thẳng vào ông: “Còn ông, câm miệng!”
Hai câu nói vang lên khiến ai nấy đều choáng váng.
Chỉ thấy Lục Nhiên vốn gần như kiệt sức, sau khi thốt lên hai câu ấy, như thể tìm lại được sức lực, quay đầu, tiếp tục chỉ thẳng vào thiếu gia nhà họ Phương đang hét ầm ĩ “Còn cậu, im ngay cho tôi! La hét cái gì, ồn ào chết được!”
Thiếu gia nhà họ Phương từ nhỏ đến lớn chưa từng bị ai mắng như vậy, lập tức đực người ra.
Không khí bỗng chốc lặng như tờ.
Mọi ánh mắt đều hướng về người đang hơi khom lưng, vịn vào tay vịn của xe lăn – từ từ đứng thẳng dậy.
Trên gò má còn in hằn dấu tay đỏ rực mà Thẩm Tinh Dục để lại, giờ đã sưng tấy lên – thấy vậy ánh mắt của Kỷ Mân càng thêm u ám.
“Đi bệnh viện trước.” Anh nhẹ giọng nói.
Nhưng Lục Nhiên lắc đầu.
Đứa nhỏ như vừa phản ứng lại được, chậm rãi nhìn bàn tay phải đang được Kỷ Mân nắm lấy, rồi quay đầu nhìn tay trái còn trống không của mình.
Bất thình lình bật ra một câu chửi tục: “Chết tiệt! Miếng bánh kem to đùng của tôi đâu rồi?”
Câu nói này chẳng đầu chẳng đuôi, khiến ai nấy có mặt đều ngớ ra.
Mà nhóm người Trần Thịnh gần đó đang lo lắng nhìn về phía Lục Nhiên như hiểu ra điều gì, lặng lẽ từng chút một lùi lại vài bước.
Đúng lúc này, Đại Hoàng sủa lên một tiếng: “Gâu!”
Ánh mắt đổ dồn qua – con chó nhỏ đang chạy vòng quanh một đống bánh kem cherry bị giẫm nát chẳng ra hình dạng.
“Thì ra ở đây.” Lục Nhiên nói.
Cậu buông tay Kỷ Mân, chậm rãi đi đến chỗ đống bánh kem đó, cúi người nhặt cái khay bị giẫm bẹp đó lên.
Rồi, cầm đống bánh kem chẳng còn hình, chậm rãi mà kiên định bước đến trước mặt Thẩm Tinh Dục, ngẩng đầu lên, hỏi: “Vừa nãy anh đánh tôi đúng không?”
Mắt Thẩm Tinh Dục rơi vào vết đỏ trên mặt cậu, rồi khẽ dời đi, cau mày, định nói.
Nhưng ngay giây tiếp theo, đống bánh kem lẫn bùn đất và vụn cỏ bị người ta giẫm đạp nát bét, bất ngờ quăng thẳng vào mặt hắn.
Thẩm Tinh Dục dù còn trẻ nhưng đã trải qua không ít chuyện cũng chưa từng nghĩ sẽ gặp phải cảnh này.
Thành ra không kịp né, bị đập trúng ngay mặt – người dại ra.
Lục Nhiên lần này dùng toàn lực.
Bánh kem, cả khay lẫn bánh, dính chặt lên gương mặt điển trai của Thẩm Tinh Dục.
Cả hiện trường lặng thinh.
Khách khứa miệng ngoác rõ to nhìn người đàn ông cao ráo, tài năng được mệnh danh là con nhà người ta từ nhỏ đến lớn – Thẩm Tinh Dục.
Giờ đây trên mặt dính đầy bánh kem bị giẫm qua giẫm lại không biết bao nhiêu lần, bùn đất và cỏ dại bẩn thỉu chảy theo đường nét cằm góc cạnh, len lỏi xuống chiếc áo sơ mi trắng tinh, thậm chí có một quả cherry dập đang xiêu xiêu vẹo vẹo cố bám trên trán.
Trời đựu!
Đó là Thẩm Tinh Dục đấy!
Ngay cả Thẩm Tinh Trác đứng cạnh cũng hóa đá.
Dù đã quen với những trò quái đản của Lục Nhiên, bản thân cũng từng là nạn nhân nhưng chứng kiến cảnh này, Thẩm Tinh Trác vẫn không khỏi bàng hoàng.
Trong nháy mắt, hắn thấy khoảng cách giữa mình và người anh trai cao cao tại thượng này đã được rút ngắn lại một ít.
Nhưng Lục Nhiên không hề thấy mình làm gì to tát.
Cậu phủi tay, chỉ cảm thấy vô cùng sảng khoái. Rồi quay đầu nhìn về phía một người đang đứng bên cạnh bể bơi, hỏi: “Ai nói tôi đẩy người xuống, là cậu phải không?”
Người đó bị nhìn chằm chằm đến mức bối rối, vội vàng xua tay tuy nhiên thấy ánh mắt mọi người đều tập trung lại, đành gồng mình căng da đầu nói: “Là tôi thì sao? Tôi nhìn thấy rõ ràng, chính cậu đẩy mà!”
Lục Nhiên gật đầu: “Đúng, cậu nói đúng rồi.”
Gương mặt người nọ mừng rỡ: “Tôi đã bảo mà…”
Lời còn chưa dứt, Lục Nhiên đã giơ chân đá thẳng người xuống nước.
“Á!” Một tiếng hét vang lên, kèm theo tiếng “bùm” – rơi thẳng xuống hồ.
Lục Nhiên lại quay sang nhìn một người khác: “Còn ai nữa? Vừa nãy cậu cũng nói đúng không?”
“Tôi… không có… tôi chỉ là…” Người đó định giải thích.
“Xuống đi.” Lục Nhiên dứt khoát tung một cú đá chuẩn xác. -Cá mặn thời @ vs TYT nha~
Cứ thế, cậu đi quanh bể bơi, hễ ai từng gán tội cho cậu đều bị đá thẳng xuống nước.
Cuối cùng, cậu dừng lại trước mặt Thẩm Tinh Nhiễm.
Thẩm Tinh Nhiễm ngơ ngác, theo phản xạ giải thích: “Tôi không nói là anh!”
Chỉ là sau khi thiếu gia nhà họ Phương rơi xuống, hắn âm thầm nói một câu: “Chẳng qua thiếu gia nhà họ Phương chẳng qua chỉ ghét con chó của anh thôi, anh làm thế có đáng không?”
Lục Nhiên cười cười: “Tôi biết cậu không nói.”
Thẩm Tinh Nhiễm còn tưởng mình thoát một kiếp – một giây sau, nghe thấy giọng điệu vô lại của Lục Nhiên: ( truyện trên app tyt )
“Nhưng tôi thấy cậu ngứa mắt. Cậu cũng xuống đi.”
“Bùm” – Thẩm Tinh Nhiễm cũng bị đá xuống hồ.
Chờ Thẩm Tinh Dục phản ứng, cởi áo khoác lau mặt, ngẩng đầu lên — quanh bể bơi đã ít đi một vòng người.