Mắt Thẩm Tinh Nhiễm suýt chút nữa rớt ra ngoài.

Chuyện gì vậy?

Rõ ràng khi Thẩm Hồng Nguyên đi gặp Kỷ Mân về vẫn không có thái độ này với Lục Nhiên.

Sao đột nhiên lại trở nên hiền lành như vậy? Chẳng lẽ Lục Nhiên sắp cưới Kỷ Mân rồi?

Lục Nhiên không đáp lại chỉ nhìn thẳng vào Thẩm Hồng Nguyên.

Không đợi cậu mở lời, Thẩm Hồng Nguyên đã vội giải thích: “Hôm nay nhà mình không có chuyện gì quan trọng đâu, thấy dạo này con bận quá nên không báo. Đừng để bụng nhé.”

Thấy Lục Nhiên cầm một miếng bánh kem chocolate cherry trong tay, ông lại nói thêm: “Thích ăn thì bảo người mang đến cho, sao phải tự đi lấy?”

Cảnh tượng này vượt xa nhận thức của Thẩm Tinh Nhiễm. Trong khoảnh khắc đó, hắn đã nghĩ có khi nào Thẩm Hồng Nguyên bị đoạt xá không? 

Nhất thời không nhịn được, buột miệng nói: “Ba, hình như thiếu gia nhà họ Phương không thích con chó nhỏ của anh trai.”

Đôi mắt đen kịt của Lục Nhiên lướt qua Thẩm Tinh Nhiễm, rồi lại nhìn Thẩm Hồng Nguyên.

Bất ngờ, Lục Nhiên nhếch miệng cười với ông: “Cảm ơn cha, con thích ăn ở ngoài hơn.”

Mặt thịt Thẩm Hồng Nguyên giật giật vài cái, nhưng vẫn cố duy trì nụ cười: “Ừ, chơi vui nhé.”

“Ba, sao ba lại…” Thẩm Tinh Nhiễm định nói tiếp.

Thẩm Hồng Nguyên nhìn theo bóng lưng Lục Nhiên đang cầm miếng bánh rời đi, trầm giọng ngắt lời: “Hôm nay đừng có chọc vào nó.”

Nói thừa, nếu có thể không cho Lục Nhiên vào nhà, thì tất nhiên càng tốt.

Nhưng nếu đã vào rồi thì sao đây?

Đương nhiên là phải cung phụng như tổ tông, nhất là khi sau lưng Lục Nhiên còn có một Kỷ Mân cũng điên không kém.

Nếu lỡ làm Lục Nhiên nổi giận, rồi phá nát bữa tiệc hôm nay thì biết làm thế nào?

Thẩm Hồng Nguyên hít sâu một hơi.

Ông đã nghĩ thông rồi, nếu không thể chia rẽ Lục Nhiên và Kỷ Mân trong thời gian ngắn, thì chỉ có thể dỗ dành người trước đã.

Trước đây ông quá xem thường Lục Nhiên, nhưng sau này, chỉ cần dần kéo cậu về phía mình, mọi chuyện sẽ không thành vấn đề.

Nghĩ vậy, Thẩm Hồng Nguyên còn quay sang dặn dò Thẩm Tinh Nhiễm: “Tính tình nó khó chịu, con phải nhịn một chút.”

Thẩm Tinh Nhiễm á khẩu.

Ý gì đây?

Trước giờ, hắn vẫn luôn là người được yêu thương nhất nhà, chỉ cần trong nhà tổ chức tiệc, hắn luôn là trung tâm của mọi ánh nhìn.

Thẩm Tinh Nhiễm đã quen với đãi ngộ này.

Hôm nay đột nhiên xuất hiện một thiếu gia nhà họ Phương khó chiều thì đã đành, giờ lại phải nhường nhịn cả Lục Nhiên?

Nhưng hắn cũng hiểu ý của Thẩm Hồng Nguyên, đành ngoan ngoãn gật đầu:  “Con biết rồi.”

“Con ngoan.” Thẩm Hồng Nguyên vỗ vai, dặn dò:  “Qua chơi với thiếu gia nhà họ Phương đi.”

Thẩm Tinh Nhiễm quay lại bàn có thiếu gia họ Phương đang ngồi.

Vừa vặn nhìn thấy Thẩm Tinh Trác đang lẽo đẽo đi theo sau Lục Nhiên.

Thiếu gia họ Phương cũng nhìn thấy cảnh đó, tiện miệng cảm thán: “Này, trước đây tôi nghe nói anh cậu rất cưng chiều cậu, giờ nhìn lại, hình như anh ấy thích chơi với người kia hơn nhỉ.”

Người nói vô tâm, người nghe hữu ý.

Thẩm Tinh Nhiễm ngoài mặt không biểu lộ gì, nhưng móng tay đã bấm sâu vào lòng bàn tay.

***

Thẩm Hồng Nguyên hôm nay thực sự đã bỏ rất nhiều công sức.

Để lấy lòng vị thiếu gia nhà họ Phương, ông còn đặc biệt lắp đặt pháo hoa dưới nước ở hồ bơi sau nhà, làm điểm nhấn cao trào cho bữa tiệc.

Khi pháo hoa bắt đầu bừng sáng, đáy hồ bơi tràn ngập ánh sáng rực rỡ, mọi người lập tức đổ xô tới xem.

Lục Nhiên cũng tò mò nhìn qua một chút, nhưng chả hứng thú lắm. Cậu không thích đứng gần hồ bơi, bưng bánh kem, đang định rời đi.

Đúng lúc này, một tiếng “bùm” vang lên bên cạnh.

Ngay lập tức, có người hô lớn: “Thiếu gia nhà họ Phương rơi xuống nước rồi!”

Lục Nhiên giật mình, còn chưa kịp phản ứng.

Lại có người chỉ thẳng vào cậu, hét lên:  “Là cậu ta đẩy! Là Lục Nhiên đẩy!”

Lúc này, bên ngoài biệt thự vang lên tiếng xe hơi.

Cổng lớn mở ra.

Thẩm Tinh Dục bước vào.

Lục Nhiên còn đang định quay lại nhìn xem tên ngu ngốc nào chỉ mình, nhưng thoáng thấy bóng dáng Thẩm Tinh Dục ở cửa, liền khựng lại.

Thẩm Tinh Dục cau mày, ngẩng đầu lên.

Ánh mắt hắn xuyên qua đám đông, khóa chặt vào Lục Nhiên đang đứng bên hồ bơi.

Xung quanh hồ bơi vô cùng hỗn loạn.

May mắn là thiếu gia họ Phương được cứu lên kịp thời, tuy nhiên người cậu ta dính đầy màu sắc loang lổ của thuốc nhuộm ở đáy hồ, trông rất nhếch nhác.

Hơn nữa, trời vẫn còn là đầu xuân, nước trong hồ bơi lạnh thấu xương.

Từ bé đến giờ, thiếu gia họ Phương chưa từng trải qua cảnh này.

Được kéo lên khỏi nước, cậu ta lập tức hét ầm lên: “Ai! Ai đẩy tôi xuống!”

Nghe thấy người nói là Lục Nhiên, cậu ta gào lên: “Lục Nhiên đâu rồi!”

Thẩm Tinh Dục bước tới, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cau mày nhìn qua.

Lục Nhiên vẫn cầm miếng bánh kem chocolate anh đào trên tay.

Sau lưng thiếu gia họ Phương, bộ vest trắng của cậu ta có dính vết chocolate và kem sữa.

Có người cũng nhận ra điều này, lập tức phụ họa theo.

Thiếu gia họ Phương quen biết Thẩm Tinh Dục.

Vừa nhìn thấy Thẩm Tinh Dục, cậu ta người quấn trong chăn, suýt nữa bật dậy khỏi ghế:  “Người nhà họ Thẩm các anh là thế nào đây? Tôi sẽ nói với ba tôi, các anh đừng hòng nghĩ tới dự án này nữa!”

Xung quanh rối như canh hẹ.

Chỉ có thiếu niên tay cầm bánh vẫn đứng im tại chỗ.

Đôi mắt đen nhánh nhìn thẳng về phía Thẩm Tinh Dục, đầy kinh ngạc.

Thẩm Tinh Dục cúi đầu, ánh mắt khóa chặt vào đôi mắt ấy.

Trong khoảnh khắc này, trong đầu hắn thoáng hiện lên rất nhiều điều nhưng rất nhanh, những suy nghĩ đó bị những cân nhắc lợi ích chôn vùi. Ánh mắt trầm xuống.

Thẩm Tinh Dục giơ tay lên, tát một cái vào mặt thiếu niên trước mắt.

“Chát.”

Đầu Lục Nhiên bị tát sang lệch một bên.

Miếng bánh trên tay cậu rơi xuống đất, mấy quả cherry đỏ tươi lăn lóc khắp nơi.

Khung cảnh bỗng chốc trở nên yên lặng.

Chỉ còn lại tiếng tát vang vọng, Thẩm Tinh Dục ra tay quá dứt khoát.

Đến cả vị thiếu gia nhà họ Phương đang la hét om sòm, cũng bị choáng váng.

Ai nấy đều nghe rõ giọng nói lạnh lùng của Thẩm Tinh Dục:  “Thật xin lỗi, tôi sẽ cho ngài một lời giải thích thỏa đáng.”

Nói xong, hắn hơi cúi người với thiếu gia nhà họ Phương. Khi đứng thẳng dậy, quay đầu lại nhìn Lục Nhiên vẫn đang đứng yên tại chỗ, lạnh giọng: “Về đi, đây không phải nơi để cậu quậy phá.”

Đầu óc Lục Nhiên trống rỗng, cảm giác đau rát trên mặt trở về với cảm giác kiểm soát cơ thể..

Lúc này, một thanh âm đè nén tức giận khác vang lên, xông vào màng nhĩ của cậu: “Thẩm Tinh Dục, cậu đang làm gì vậy!”

Lục Nhiên ngẩn ra, theo bản năng đưa tay về phía phát ra giọng nói.

Không để cậu chờ lâu.

Bàn tay cậu vừa vươn ra đã được một bàn tay quen thuộc nắm lấy.

Chủ nhân của bàn tay ấy không chê mồ hôi lạnh ướt đẫm cũng không bận tâm ngón tay cậu còn dính đầy kem sữa.

Chỉ đơn giản bao bọc tay cậu trong lòng bàn tay ấm áp, cho cậu một điểm tựa vững vàng.

“Ông chủ, sao anh lại đến đây?” Lục Nhiên khàn giọng hỏi.

Kỷ Mân siết chặt tay cậu, ngay lập tức nhận ra vấn đề.

Trong giây phút này, một cảm giác hối hận không thể diễn tả thành lời dâng trào.

Tại sao lần trước anh không đưa cậu đến bệnh viện?

Tại sao lại để cậu một mình ở lại nhà họ Thẩm?

Lúc thiếu gia nhà họ Phương rơi xuống nước, Thẩm Hồng Nguyên đang tự mình giám sát màn đốt pháo hoa dưới hồ.

Nghe tin, ông suýt nhảy dựng lên, hỏi: “Chuyện gì thế?”

Người giúp việc đến báo cáo: “Nghe nói thiếu gia Lục Nhiên đẩy người xuống hồ.”

Thẩm Hồng Nguyên lập tức cơn thịnh nộ: “Cái thằng nhãi này! Chỉ biết phá hỏng chuyện tốt của tôi!”

Vừa nói, ông vừa tức tốc lao ra ngoài.

Nhưng đi được vài bước, ông đột ngột dừng lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play