Từ ngày cậu về lại nhà họ Thẩm, chẳng ai dám mời cậu nhà họ Thẩm bất kỳ bữa tiệc nào nữa, cậu không nhận ra ư?

Nhưng mấy lời này chỉ có thể nghĩ trong lòng.

Không ai dám nói ra.

Tiệc hôm nay rất quan trọng, nếu chọc giận Lục Nhiên, để cậu “lăn lê” ngay trước cổng, thì ai cũng tiêu đời.

Hai người giúp việc nhìn nhau, cuối cùng vẫn lặng lẽ mở cửa cho cậu.

Lục Nhiên giả vờ không nhìn thấy sắc mặt của họ, dẫn Đại Hoàng nghênh ngang đi vào.

Tiệc hôm nay không lớn lắm, có vẻ chỉ là một buổi tiệc riêng, phần lớn khách khứa đều là người trẻ tuổi.

Vừa bước vào, Lục Nhiên đã thấy Thẩm Hồng Nguyên và Thẩm phu nhân đang đích thân dẫn một người đi dạo trong vườn.

Người đó trông không lớn lắm, vẻ ngoài kiêu căng, nhìn từ xa đã thấy là một tiểu thiếu gia được nuôi dạy trong nhung lụa.

Lục Nhiên liếc liếc mắt nhìn, cảm thấy hơi tò mò.

Thẩm Hồng Nguyên vốn là kiểu người không chỉ thực dụng mà còn rất sĩ diện. Hiếm khi thấy ông ta hạ mình tiếp đón một người trẻ như thế.

Đang quan sát, cậu nghe thấy giọng nói đầy ngạc nhiên của Trần Thịnh vang lên từ phía sau: “LụLục ca! Anh cũng đến à!”

“Không ngờ chú Thẩm cũng dám để anh vào luôn!”

Lục Nhiên liếc đối phương một cái, hỏi: “Người kia là ai vậy?”

“Thiếu gia nhà họ Phương.” Trần Thịnh thần bí hề hề thò qua nói nhỏ: “Nghe nói cậu ta giữ vị trí khá quan trọng trong dự án HZ đó.”

Lục Nhiên vừa nghe đã hiểu.

Gần đây, chuyện nhà họ Thẩm và nhà Lino tranh giành dự án HZ rầm rộ đến mức ai cũng biết.

Dù cậu không cố tình tìm hiểu, nhưng đi theo Kỷ Mân cũng nghe ngóng được đôi chút.

Xem ra, nhà họ Thẩm thực sự quyết tâm giành cho bằng được dự án. Đến mức chuyện dựa vào mối quan hệ kiểu này cũng làm được – đúng phong cách của Thẩm Hồng Nguyên.

Lục Nhiên không nhìn nữa.

Việc các công ty doanh nghiệp tranh giành dự án là chuyện thường thấy nhưng đến mức Thẩm Tinh Dục phải quay về nước cho thấy rõ tầm quan trọng của nó. Còn Thẩm Hồng Nguyên mở tiệc chiêu đãi mời mọc Phương gia như này ngược lại có chút vội vàng.

Chứng tỏ Thẩm thị thực sự đang có vấn đề.

Ngay cả cậu cũng nhìn ra được, huống chi là nhà Lino.

Thẩm Hồng Nguyên đúng là làm chuyện ngu ngốc rồi.

Lục Nhiên vừa suy nghĩ vừa bước vào biệt thự. Cậu chẳng có hứng thú gì với buổi tiệc này.

Hiện tại, cậu chưa rõ mục đích của Thẩm Hồng Nguyên, cũng không định làm đánh rắn động cỏ.

Giờ chỉ muốn ăn chút gì đó rồi đi ngủ sớm.

Nhưng vừa bước được hai bước, mũ đã bị kéo lại – giọng  đầy tức tối của Thẩm Tinh Trác vang lên sau lưng “Cậu còn biết đường về nhà à? Tôi tưởng cậu chuyển sang ở nhà tên họ Kỷ kia luôn rồi chứ!”

“Tôi cũng muốn lắm! Giường bên đó mềm hơn.” Lục Nhiên giơ tay giật lại mũ của mình.

Thẩm Tinh Trác nghẹn lời, trừng mắt nhìn cậu một lúc lâu, gần như muốn lòi cả mắt ra: “Giường?”

“Đúng vậy, là giường.” Lục Nhiên gật đầu.

Môi Thẩm Tinh Trác run lên, chộp lấy chiếc áo khoác bên cạnh, định lao ra ngoài:  “Tên họ Kỷ đó không biết xấu hổ à, hắn bao nhiêu tuổi, cậu bao nhiêu tuổi?”

Trần Thịnh vội cản lại: “Trác ca, anh bình tĩnh, hôm nay mà anh đi, chú Thẩm chắc chắn sẽ đánh gãy chân anh đấy!”

“Tôi mặc kệ.”

Thẩm Tinh Trác hất tay Trần Thịnh ra, giận dữ định tìm Kỷ Mân tính sổ.

Gần đây,  hắn bực mình gần chết. Kể từ hôm nhận Lục Nhiên về nhà, hắn không tóm được người. Sau đó, hắn có về nhà mấy lần nhưng cũng chẳng thấy người đâu.

Trần Thịnh không cản được liền nói:  “Nhưng Trác ca, kể cả anh có tìm đến đó, cũng chẳng vào nổi cửa nhà người ta đâu.”

Một câu thành công khiến Thẩm Tinh Trác bị xịt keo cứng ngắt. Quả thật hắn không có cách để gặp Kỷ Mân.

Lục Nhiên kỳ quái nhìn Thẩm Tinh Trác: “Giường ở phòng khách ở Kỷ gia cũng mềm hơn giường nhà họ Thẩm. Có vấn đề gì không?”

Phòng khách à, vậy không sao.

Thẩm Tinh Trác “hừ” một tiếng, không thèm để ý tới Lục Nhiên nữa, quay lại ghế ngồi, tự mình mở chai rượu.

Trần Thịnh nhìn trái nhìn phải, vội hòa giải: “Nhiên ca, cậu không biết đâu, hôm anh về nhà, Trác ca mang cả một thùng quà tới đấy!”

“Quà gì?” Lục Nhiên quay lại hỏi.

Thẩm Tinh Trác lấy ít đồ ăn vặt trêu Đại Hoàng, đáp mà không buồn ngẩng đầu: “Hết rồi.”

Nói xong, dựng tai lên chờ phản ứng của Lục Nhiên.

Trước đây, mỗi lần Thẩm Tinh Trác và Thẩm Tinh Nhiễm giận nhau, hắn thường ra vẻ, chờ Thẩm Tinh Nhiễm níu tay làm nũng một chút là xong.

Bây giờ cũng theo thói quen mà giữ thái độ đó.

Nhưng lần này, đợi mãi, chẳng thấy Lục Nhiên nói gì.

Quay lại nhìn, thấy Lục Nhiên đã dắt chó chạy mất hút. Dường như chẳng quan tâm tới món quà mà hắn đã chuẩn bị.

“Này! Cậu mà còn chạy là đừng hòng nhận được nữa!” Thẩm Tinh Trác hét lên.

Lục Nhiên chẳng buồn để ý.  -Cá mặn thời @ vs TYT nha~

Đại Hoàng lon ton chạy theo cậu trên bãi cỏ.

**

Bên kia, tiểu thiếu gia nhà họ Phương đang đi cùng với Thẩm Hồng Nguyên nhìn thấy Đại Hoàng thì ghét bỏ nhăn mũi. ( truyện trên app tyt )

Bộ dạng kiêu căng được nuông chiều từ bé, nghĩ sao nói vậy: “Nhà các người còn nuôi chó à? Nó có tè bậy ra bãi cỏ không thế?”

Vừa nghe xong, ba người nhà họ Thẩm đứng cạnh đều im lặng. Con chó này chưa bao giờ tè bậy ra bãi cỏ, Lục Nhiên cũng dọn dẹp  rất sạch sẽ.

Nhưng…

Thôi, tốt nhất đừng nhắc đến.

Thẩm Tinh Nhiễm nghe ra ý ghét bỏ trong lời nói của thiếu gia nhà họ Phương, vội đáp:  “Đây là... chó của anh trai tôi, để tôi đuổi nó đi ngay.”

Nghe vậy, thiếu gia nhà họ Phương hơi sững sờ, khó hiểu nhìn Thẩm Tinh Nhiễm: “Hả? Cậu định vứt con chó này à? Đây chẳng phải chó nhà các người sao? Sao lại nỡ bỏ nó đi được?”

Nụ cười trên mặt Thẩm Tinh Nhiễm cứng đờ.

Thẩm Hồng Nguyên mắt trầm xuống nhìn Thẩm Tinh Nhiễm: “Nói linh tinh gì thế, đi qua để ý đừng cho nó chạy lung tung là được.”

Thẩm Tinh Nhiễm mím môi.

Thẩm phu nhân vội an ủi: “Chuyện hôm nay rất quan trọng, con nghe lời đi.”

“Con biết rồi, mẹ.” Thẩm Tinh Nhiễm đáp, lùi về phía sau vài bước.

Nhưng khi thấy Thẩm Hồng Nguyên liếc nhìn về phía Lục Nhiên, tâm trạng hắn lại khá hơn một chút.

Thẩm Tinh Nhiễm biết Thẩm Hồng Nguyên coi trọng bữa tiệc này đến mức nào.

Kể từ khi Thẩm Tinh Dục về nước, Thẩm Hồng Nguyên luôn âm thầm cạnh tranh với người con trai cả này.

Trong cuộc bỏ phiếu của hội đồng quản trị, vị trí CEO bị ép phải giao cho Thẩm Tinh Dục.

Bề ngoài, Thẩm Hồng Nguyên tỏ vẻ vui mừng, tự hào vì con trai mình. Nhưng càng về sau, ông càng để ý chuyện này hơn.

Mấy năm gần đây, Thẩm Tinh Dục ở nước ngoài. Trong khi đó, Thẩm Hồng Nguyên vẫn luôn ở trong nước.

Bây giờ, nếu dự án trong nước này cũng phải nhờ tới Thẩm Tinh Dục mới giành được, thì mặt mũi của ông coi như mất vứt.

Cho nên lần này, Thẩm Hồng Nguyên mới cố gắng hết sức mời được thiếu gia nhà họ Phương đến, nhân cơ hội này kết nối  với nhà họ Phương, tự mình giành lấy dự án.

Nếu bữa tiệc này bị Lục Nhiên phá hỏng, cảnh tượng đó chắc chắn rất thú vị.

Dù là Thẩm Hồng Nguyên hay Thẩm Tinh Dục, đều sẽ không tha cho Lục Nhiên.

Để tránh Lục Nhiên xuất hiện, Thẩm Hồng Nguyên còn cố tình tìm hiểu lịch học của cậu, chọn ngày hôm nay để tổ chức tiệc.

Không ngờ Lục Nhiên lại về, y như đụng vào họng súng.

Không nằm ngoài dự đoán của Thẩm Tinh Nhiễm, chỉ một lúc sau, hắn đã thấy Thẩm Hồng Nguyên nói gì đó với vị thiếu gia nhà họ Phương, rồi quay người đi về phía Lục Nhiên.

Thẩm Tinh Nhiễm lập tức đi theo.

Cứ nghĩ rằng Thẩm Hồng Nguyên sẽ mắng Lục Nhiên một trận. Song khi tới gần, lại thấy Thẩm Hồng Nguyên nở một nụ cười vô cùng hiền từ, trong giọng nói còn mang chút xun xoe:  “Hôm nay không bận học à? Sao về sớm thế?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play