Kỷ Mân cúi đầu nhìn, lúc này mới nhận ra trước ngực bộ vest của mình đã thấm một mảng ẩm ướt.

Nói xong câu đó, Lục Nhiên mới chợt nhận ra mình vẫn còn ngồi trong lòng Kỷ Mân.

Cậu chống tay muốn trèo xuống khỏi xe lăn.

Ban đầu, cậu chống tay vào tay vịn bên cạnh, nhưng tay ướt mồ hôi, nên trượt.

Cuối cùng, cậu đành chống lên ngực người đàn ông.

Nhưng vừa chạm vào, trên bộ vest màu tối hiện ra một dấu tay.

Cánh tay còn run rẩy, nhưng giọng nói đã cố gắng trở lại bình thường: “Tôi không sao, chỉ là lúc nãy chưa kịp phản ứng thôi.”

Dứt lời cổ tay bị nắm lấy nhét vào trong tấm chăn. Tay kia đặt sau lưng nhẹ nhàng đè người đang cố chống người lên lại về vị trí cũ.

“Đi bệnh viện.” Kỷ Mân nói.

Ba từ này vừa thốt ra làm Lục Nhiên nhảy dựng khỏi xe lăn phi xuống dưới như một con cá: “Không, không, không, tôi thực sự không sao!”

Nói xong hận không thể hít đất ngay tại chỗ chứng minh sức khỏe của mình.

Nhìn cậu phản ứng mạnh như vậy, Kỷ Mân cũng không nói thêm gì nhưng anh cũng không để cậu xuống, chỉ điều khiển xe lăn lại gần bàn, rót một ly nước đưa cho cậu.

Ly thủy tinh trong suốt áp nhẹ vào đôi môi đầy đặn của ai kia.

Kỷ Mân thở dài, nửa ra lệnh nửa dỗ dành: “Uống đi, uống xong sẽ thả cậu xuống.”

Nước trong cốc vừa đủ ấm. Lục Nhiên cầm cốc uống một ngụm, nhận ra cổ họng mình khát khô.

Cậu ngửa cổ uống ừng ực cạn ly, đưa lại cho Kỷ Mân mới phát hiện tay mình đang run run.

Đây là hiện tượng do cơ bắp căng thẳng quá mức dẫn đến mất sức.

Cậu không khỏi tự thấy bản thân mình thật vô dụng, chỉ Thẩm Tinh Dục thôi, mà đã sợ đến mức này.

Nước đã uống xong cơ mà Lục Nhiên vẫn chưa xuống khỏi xe lăn.

Kỷ Mân cũng không lên tiếng.

Trong phòng nghỉ vô cùng yên tĩnh.

Bên ngoài cửa sổ trời đã tối, thỉnh thoảng vang lên tiếng xe cộ đi ngang qua.

Tai cậu tựa vào ngực Kỷ Mân, nghe nhịp tim trầm ổn đều đặn vang lên bên tai.

Lục Nhiên chớp chớp mắt, biết mình nên xuống, cứ nằm trong lòng người ta như thế này thật không ổn chút nào. Kỷ Mân ngồi trên xe lăn chứ không phải cái ghế sô pha nhưng không hiểu sao cậu cảm thấy ‘ghế sô pha’ này cực kỳ thoải mái. 

Cậu chỉ muốn nằm mãi như vậy, nếu thế cậu không cần phải lo lắng về Thẩm Tinh Dục, cũng không cần bận tâm về bất kỳ rắc rối nào liên quan đến nhà họ Thẩm.

Kỷ Mân không thúc giục. Tay anh vẫn đặt hờ trên eo cậu, không dùng sức như muốn nói rằng chỉ cần Lục Nhiên muốn đứng dậy, anh sẽ buông ra ngay.

Nhưng nếu Lục Nhiên vẫn muốn ở lại, anh cũng sẽ ôm người thật vững.

Lại qua thêm vài phút.

Lục Nhiên buồn bã lên tiếng:  “Ông chủ, anh thật tốt.”

Kỷ Mân nhướng mày, cúi xuống nhìn đứa nhỏ trong lòng.

Đúng lúc này, Lục Nhiên ngẩng mặt nhìn anh.

Cậu khẽ nói:  “Kỳ thật, rất nhiều điều tôi nói với anh chỉ là đùa thôi.”

Kỷ Mân im lặng nhìn cậu.

Lục Nhiên tiếp tục: “Như hôm nay, tôi biết anh sẽ không muốn ngủ với tôi, cũng sẽ không yêu cầu Thẩm Hồng Nguyên làm chuyện đó.”

Giọng nói trong trẻo. Rõ ràng nói về một đề tài mập mờ thế mà được cậu nói ra mang theo cảm giác tin tưởng và một chút phụ thuộc. 

Kỷ Mân không dám nhìn cậu, phóng tầm mắt ra màn đêm đen kịt bên ngoài cửa sổ..

Chủ đề này đã khiến anh bực bội suốt bao lâu, giờ đây cuối cùng nhận được câu trả lời mình mong muốn.

Nhưng lạ thay, anh lại chẳng hề cảm thấy vui vẻ.

“Nhưng mà...” Giọng của đứa nhỏ lại vang lên.

Kỷ Mân thu hồi tầm mắt, nghiêng đầu rũ nhìn người trong lòng mình – ai kia đã chống người ngồi dậy, một tay đặt trên vai anh, tay kia sờ cằm trầm tư.

“Ừm... nhưng tôi vẫn cảm thấy hình như anh có thích tôi một chút thì phải.”

Kỷ Mân: “...”

“Tôi thấy cậu khỏe rồi đấy.”

Anh nắm lấy cổ tay của đứa nhỏ đang chống lên vai mình, lắc lắc, lạnh giọng nói: “Xuống ngay cho tôi.”

Lục Nhiên: “...”

“Nhưng tôi cảm thấy tôi vẫn hơi mệt.” Cậu chơi xấu

Kỷ Mân vô tình phũ phàng: “Mệt thì xuống đất nằm.” 

Lục Nhiên lẩm bẩm vài câu rồi lồm cồm trèo xuống.

Cậu thầm rút lại lời khen anh là người tốt kia.

Tốt cái rắm là hung thần thì có!

Thấy cậu không có vấn đề gì nghiêm trọng, Kỷ Mân mới nhà họ Thẩm sự kiện một cách bình thường. Chỉ là giữa đôi mày anh vẫn đượm chút suy tư.

***

Tối hôm đó, Lục Nhiên suy nghĩ một lúc, rồi quyết định để Đại Hoàng lại chỗ Kỷ Mân.

Còn mình thì quay về nhà họ Thẩm. Khi về đến biệt thự đèn trong phòng khách nhà họ Thẩm đã tắt.

Lục Nhiên cố ý đi vòng ra sân sau xem. Phát hiện chỉ có đèn ở phòng ngủ của Thẩm phu nhân và phòng của Thẩm Tinh Nhiễm trên tầng ba là còn sáng.

Xem ra, Thẩm Tinh Dục vẫn chưa về nhà.

Lục Nhiên thở phào nhẹ nhõm.

*

Sáng hôm sau, cậu dậy đi học như thường lệ.

Bận rộn cả ngày, cậu ném chuyện liên đến Thẩm Tinh Dục ra sau đầu.

Nhưng từ khi gặp Thẩm Tinh Dục, Lục Nhiên thỉnh thoảng cảm thấy khớp tay chân của mình có chút đau âm ỉ. Cậu rất quen thuộc với loại cảm giác đau mơ hồ này.

Trong mười năm nằm trên giường bệnh, nó bám riết lấy cậu.

Nói là “bám riết” không đúng lắm có lẽ gọi là “an ủi” thì chính xác hơn.

Lúc vừa trở thành người tàn tật, vẫn còn một hộ lý rất tận tâm chăm sóc cậu. Mỗi lần Lục Nhiên mê man kêu đau, hộ lý ấy đã gọi bác sĩ đến.

Bác sĩ chẩn đoán rằng, cơn đau đó chỉ là “ảo giác đau” do não tạo ra.

Bởi lúc đó, cậu đã mất hoàn toàn cảm giác ở tay chân. Ngay cả khi đau thật thì cơ thể cậu cũng không  thể cảm nhận được.

Bộ não không thể chấp nhận sự thật về sự tàn tật của cơ thể, nên tự tạo ra cảm giác đau đớn, như một cách để chứng minh các chi vẫn tồn tại.

Lục Nhiên không ngờ, loại ảo giác đau này vẫn còn tồn tại đến tận bây giờ.

Tuy nhiên loại bệnh này không có cách nào chữa trị, cậu chỉ có thể cố gắng lờ nó đi.

***

Các môn học cậu chọn đã bắt đầu giao bài tập.

Một giáo viên môn dinh dưỡng cực kỳ khó tính, yêu cầu cả lớp phải chế biến món ăn thực tế dựa trên công thức đã được chỉ định.

Vì vậy, Lục Nhiên bận rộn đến tối mày tối mặt, mấy ngày liền đều ở trong phòng thí nghiệm đến tận tối muộn.

Cho đến một ngày, phòng thí nghiệm bị cúp điện, cậu mới về nhà sớm hơn một chút.

Vừa dắt Đại Hoàng về biệt thự của nhà họ Thẩm, Lục Nhiên ngay lập tức nhận ra có điều bất thường.

Bên ngoài biệt thự đậu đầy những chiếc xe sang.

Cổng chính biệt thự được trang trí tỉ mỉ, nhìn qua hàng rào trong sân cũng được sắp xếp rất kỹ càng.

Cảnh tượng này quá quen thuộc với Lục Nhiên..

Nhà họ Thẩm lại tổ chức tiệc, nhưng không ai nói với cậu một lời.

Lục Nhiên nhướng mày, thầm nghĩ có lẽ dạo này mình quá bận, để gia đình này sống thoải mái quá không?

“Đại Hoàng, hôm nay lại có đồ ngon, con vui không nào?”

Cậu xoa đầu chó hai cái, rồi thẳng tiến về phía cổng chính.

Hai người giúp việc đứng trước cổng thấy cậu trở về liền giật mình, vẻ mặt lộ rõ sự lúng túng. Họ do dự mãi, cuối cùng một người run rẩy bước lên, cười gượng:  “Cậu Lục Nhiên, hôm nay sao cậu về sớm thế?”

Lục Nhiên ngẩng đầu nhìn vào trong, hỏi: “Đang làm gì vậy?”

Người giúp việc vội giải thích: “Không có gì quan trọng đâu…”

“Ồ.” Lục Nhiên ngáp dài, thản nhiên hỏi: “Vậy sao tôi không được vào?”

Hai người giúp việc im lặng, trong lòng cùng gào thét: Sao không được vào, chẳng lẽ cậu không tự hiểu à?

Chẳng lẽ lại để cậu vào lấy đổ thùng rác trong nhà vệ sinh đổ lên đầu khách hoặc ném phân chó lên bàn ăn?

Hay là chỉ thẳng vào một vị khách quý nào đó rồi bảo họ là nấm kim chi?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play