Lục Nhiên suy nghĩ hồi lâu, đến khi cậu lấy lại tinh thần, thì cả hai đã đến địa điểm diễn ra sự kiện.

Lục Nhiên đẩy xe lăn của Kỷ Mân, cúi người ghé sát lại gần: “Ông chủ, hay là ngài cho tôi mượn vài người trong đội pháp lý của anh được không?”

Kỷ Mân vẫn còn tức tối với câu “dù sao anh cũng không thể ngủ với tôi thật được” lúc nãy, giờ vẫn còn tức anh ách, liền trả lời:  “Không được.”

Lục Nhiên năn nỉ: “Tôi chỉ hỏi vài chuyện thôi, không tốn tiền đâu.”

Kể từ khi được nhận về nhà họ Thẩm, Lục Nhiên đã tìm hiểu một số tài liệu liên quan đến nhà họ Thẩm, cũng như cơ cấu hoạt động của tập đoàn Thẩm thị. Thậm chí cậu còn hỏi ý kiến một giáo sư khoa Luật ở trường về vấn đề thừa kế cổ phần. 

Tuy nhiên những thông tin cậu có được chỉ là bề nổi, nhưng nếu người của Kỷ Mân thì khác.

Nghe cậu nói vậy, Kỷ Mân cũng cảm thấy đứa nhỏ này không đến nỗi ngốc.

Anh vừa định nói — nghe thấy người vừa năn nỉ mình, không biết thấy gì mà đột nhiên “đậu má” một tiếng.

Kỷ Mân ngoảnh lại, không thấy bóng người.

Nhìn xuống thấp hơn, mới phát hiện ra Lục Nhiên đã ngồi thụp xuống từ bao giờ.

Cậu không còn ở phía sau xe lăn, mà đã chuyển sang phía bên cạnh, rúc mình như đang làm chuyện mờ ám.

“Cậu đang làm gì thế?” Kỷ Mân hỏi.

Anh nghiêng đầu nhìn về phía ngược lại với hướng mà Lục Nhiên đang trốn.

Chỉ thấy một người có vẻ ngoài lạnh lùng, nghiêm túc, đang lịch sự chào hỏi người khác cách đó không xa – Thẩm Tinh Dục.

Kỷ Mân không hiểu có cái gì để trốn, ấn tượng của anh về Thẩm Tinh Dục cũng không tệ lắm.

Hơn nữa, khi Lục Nhiên tiếp xúc với nhà họ Thẩm, Thẩm Tinh Dục vẫn đang ở nước ngoài. Theo lý, hai người này không có mâu thuẫn gì mới đúng.

Lục Nhiên không trả lời.

Cậu giống như một con chuột hamster, rúc sát mặt đất, chầm chậm di chuyển quanh xe lăn của Kỷ Mân, né tránh tầm mắt của Thẩm Tinh Dục.

Bộ dạng này trông khá đáng yêu.

Kỷ Mân đã quen với những trò quái đản của Lục Nhiên,  nên đang nghĩ rằng cậu có thể lại đang bày trò gì đó.

Nhưng khi bất ngờ đối diện với ánh mắt của đứa nhỏ, mới nhận ra có điều không ổn.

Mắt của Lục Nhiên rất đẹp. Đuôi mắt hơi cong, trông rất ngoan, nhưng trong ánh mắt lại luôn ẩn giấu một chút ác ý khiến người ta lạnh sống lưng.

Dưới vẻ ác ý xấu xa này lại là một sự lạnh lùng trầm lặng.

Tuy nhiên lúc này, Kỷ Mân nhìn lại thấy sự hoảng loạn trong đôi mắt đen tuyền đó. Đây là lần đầu tiên anh thấy cảm xúc như vậy trong mắt Lục Nhiên.

Ngay cả lần đầu anh gặp cậu, đứa nhỏ đứng dưới màn mưa, đối mặt với chiếc xe thể thao vùn vụt lao tới, ánh mắt vẫn bình tĩnh không chút gợn sóng. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Vậy mà bây giờ, chỉ vì một Thẩm Tinh Dục, mà lại để lộ biểu cảm như thế.

Kỷ Mân nhíu mày, thấp giọng gọi: “Lục Nhiên?”

Lục Nhiên căn bản không nghe rõ Kỷ Mân đang nói cái gì, cũng không hiểu bản thân mình đang làm gì.

Kỳ thật Lục Nhiên rất sợ Thẩm Tinh Dục. Sợ từ tận đáy lòng.

Dù đã biết trước rằng người đã trở về nước, cũng cố gắng chuẩn bị tâm lý thật tốt.

Nhưng khi nhìn thấy Thẩm Tinh Dục, cơ thể cậu vẫn phản ứng theo bản năng. Ký ức từ kiếp trước không kiểm soát cơ thể lại tái hiện trong đầu, thêm giọng nói lạnh lùng không thể từ chối của Thẩm Tinh Dục.

Tiếng phanh xe chói tai vang lên xung quanh.

Cảm giác đau đớn từ khớp xương khi bị va chạm, sự choáng váng mất trọng lực lúc cơ thể bị hất tung.

Lục Nhiên không thể quên được.

Ngày hôm đó, chính Thẩm Tinh Dục đã tìm đến, định cưỡng ép đưa cậu đi, khiến cậu xảy ra tai nạn.

Chính vụ tai nạn này đã mở ra mười năm sống không bằng chết sau đó.

Hiện tại, tay chân Lục Nhiên như thể cũng đang đau nhức.

Cậu cố gắng co người, trốn vào nơi mà xe lăn của Kỷ Mân có thể che chắn được.

Nhưng…  -Cá mặn thời @ vs TYT nha~

Bên kia, Thẩm Tinh Dục dường như đã nhìn thấy Kỷ Mân, định bước tới chào hỏi.

Lục Nhiên bỗng không còn nơi nào để trốn.

Ánh mắt cậu liếc đến chiếc chăn mỏng trên chân Kỷ Mân, gần như theo bản năng mà túm lấy, định trùm lên người mình. Như một động vật nhỏ đang vô vọng trốn tránh kẻ săn mồi.

Nhưng ngay khoảnh khắc cậu đưa tay ra, cổ tay đã bị giữ lấy — Những ngón tay nắm lấy cổ tay cậu màu sắc nhợt nhạt, lực không lớn nhưng rất chắc chắn.

Lòng bàn tay ấm áp, giống như một sự an ủi nhỏ nhoi trong đêm đen lạnh giá.

Lục Nhiên sững người, bừng tỉnh.

Cậu ngẩng đầu, miễn cưỡng nở một nụ cười khó coi với Kỷ Mân: “Ông chủ, cho tôi trốn nhờ chút được không?”

Lúc nói câu này cậu vẫn mơ hồ nhớ rằng mình vừa khiến ai kia tức giận. Tính khí của anh kém như vậy, nhất định sẽ không giúp cậu.

Nhưng giây tiếp theo, người đàn ông ngồi trên xe lăn khẽ thở dài, anh vén chiếc chăn trên đầu gối, nói với cậu:  “Lên đây.”

Lục Nhiên còn chưa kịp phản ứng.

Đã cảm nhận được bàn tay từ đang giữ cổ tay cậu chuyển đến eo cậu, sau đó cả cơ thể cậu nhẹ bẫng.

Sau đó, rơi vào trong một cái ôm rộng lớn tràn ngập hơi thở quen thuộc.

Tấm chăn mỏng mềm mại rơi xuống, phủ kín người cậu thế là, cậu chìm vào một không gian đen tối ấm áp, đầy an toàn.

Bàn tay lớn xoa nhẹ lên lưng cậu, nhẹ nhàng ấn xuống phần xương sống. Tay còn lại khác giữ lấy đầu gối cậu, giữ cậu ổn định trong lòng.

Lục Nhiên đột nhiên thấy yên lòng, cơn đau buốt từ tứ chi dần thuyên giảm. Giống như lỗ tai bị nước làm nghẽn giờ đã nghe rõ lại.

Cậu nghe thấy tiếng bước chân của Thẩm Tinh Dục đến gần. Nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Thẩm Tinh Dục cung kính gọi Kỷ Mân một tiếng tiền bối.

Khoảnh khắc giọng của Thẩm Tinh Dục vang lên, cả người Lục Nhiên cứng lại, lập tức cảm nhận được bàn tay phía sau mình vỗ về, như đang dỗ dành một đứa trẻ nhỏ vào giấc ngủ.

“Tiền bối, lâu rồi không gặp.”

Thẩm Tinh Dục khẽ cúi người chào Kỷ Mân.

Nhưng khi ánh mắt hắn lướt qua chiếc chăn mỏng màu xanh sẫm, thấp thoáng một dáng người bên dưới, mắt hiếm khi hiện lên sự kinh ngạc. Dù vậy, Thẩm Tinh Dục vốn không phải là người thích xen vào chuyện người khác, rất nhanh tầm mắt liền nhìn xuống đất.

Nghĩ đến những tin tức từ gia đình dạo gần đây, khẽ mỉm cười áy náy: “Xin lỗi vì gần đây đã gây nhiều phiền phức cho ngài. Ngày khác tôi sẽ đến nhà xin lỗi.”

Kỷ Mân không muốn nói nhiều, ánh mắt anh vẫn dán vào người đang trốn trong lòng mình, gật đầu đáp: “Tôi còn việc khác.”

Cả hai đều không phải kiểu người nói nhiều.

Thẩm Tinh Dục cũng rất biết ý, nói xong liền thức thời bước sang một bên.

Kỷ Mân hơi nghiêng đầu ra hiệu cho người phục vụ gần đó:  “Dẫn tôi đến phòng nghỉ.”

Người phục vụ vội vàng đi trước dẫn đường.

**

Vào phòng, Kỷ Mân bảo quản gia Trần đóng cửa lại.

Anh lẳng lặng dừng xe lăn bên cạnh ghế sô pha, không thúc giục cũng không vội vén chăn lên.

Thật lâu sau, một góc của tấm chăn cashmere mỏng trên người anh mới được vén ra một góc – đầu đứa nhỏ giấu mình nãy giờ mới thò ra ngoài. 

Chỉ vài phút trước, người còn đầy sức sống, có thể khiến người khác tức đến bốc khói, giờ mặt lại tái nhợt, mồ hôi lạnh ướt đẫm khắp người. Ngay cả tóc mái trên trán cũng ướt nhẹp.

“Sao vậy? Không khỏe à?” Kỷ Mân hỏi.

Lục Nhiên lắc đầu: “Không sao.” giọng vừa cất lên đã khản đặc.

Kỷ Mân nhíu mày, không yên tâm chút nào.

Đứa nhỏ vừa ló đầu ra khỏi vòng tay anh, lại nhìn chằm chằm vào bộ vest trên người anh.

Một lúc lâu sau, cậu khẽ nói: “Xin lỗi ông chủ, tôi làm ướt áo của anh rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play