“Sao mà giống nhau được?” Lục Nhiên ngẩng đầu nhìn anh:  “Đây là tôi tự mình phấn đấu vào được đó.”

Dáng vẻ cậu mang theo sự bướng bỉnh đặc trưng của tuổi trẻ.

Khiến khóe mắt Kỷ Mân thoáng qua một nụ cười nhàn nhạt chỉ là miệng vẫn chẳng nói ra được lời hay ho, thúc giục: “Mau lên, buộc dây giày thôi mà còn rề rà hơn cả tôi ăn cơm.”

“Xong ngay đây!” Lục Nhiên đáp lại, tuy nhiên động tác buộc dây giày vẫn rất cẩn thận.

Đôi giày cậu đi là một phiên bản giới hạn.

Dù không rõ thuộc nhãn hiệu nào nhưng sự yêu thích giày dép của con trai đúng là bản năng.

Miệng nói không quan tâm ấy vậy mà không khỏi nâng niu như báu vật.

Hôm nay cậu mặc một chiếc áo sơ mi trắng. Tà áo hơi rộng, sơ vin gọn gàng vào chiếc quần tây đen thoải mái, eo nhỏ gọn tinh tế.

Hơn nữa, vì tư thế cúi người tạo thành một đường cong cực kỳ mềm mại và linh hoạt..

Mắt Kỷ Mân vô thức dừng lại hai giây, sau đó nhanh chóng rời đi.

Anh nhìn ra bãi cỏ trong khuôn viên biệt thự nhưng đầu ngón tay lại như nhớ lại cảm giác lúc kéo cậu lên xe lăn hôm đó.

Rất thon song rất biết vùng vẫy. Như một con cá sống động nhảy nhót trong nước, càng vùng vẫy lại càng khiến người ta muốn giữ chặt lấy.

Người đàn ông siết nhẹ tay trên tay vịn da của xe lăn, cố xua đi mấy suy nghĩ kỳ quặc trong đầu.

Rồi anh quay sang nhìn đứa nhỏ đang chăm chú buộc dây giày bên cạnh, nghĩ đến một chuyện, nhíu mày nói:
“Cha cậu có đến tìm tôi.”

“Hả?” Lục Nhiên không quá bất ngờ, chỉ hỏi:  “Ông ta làm gì rồi?”

Kỷ Mân im lặng một chút.

Làm gì ư?

Dĩ nhiên là kể lại từng chuyện cậu đã làm.

Những việc nhỏ nhặt mà Thẩm Hồng Nguyên kể, Kỷ Mân chẳng để tâm.

Nhưng thái độ của ông ta, lại khiến anh có chút ngạc nhiên. Trước đây, qua lời kể của Lục Nhiên, Thẩm Hồng Nguyên là một thương nhân điển hình. Vì lợi ích mà không ngần ngại đưa con trai mình lên giường của người khác.

Tuy nhiên qua lần tiếp xúc này, Kỷ Mân nhận ra không hẳn như vậy. Thẩm Hồng Nguyên dường như không muốn Lục Nhiên quá thân thiết với anh.

Còn không tiếc mọi cách để phá hoại mối quan hệ giữa hai người họ. Vì vậy mà ông ta sẵn sàng đắc tội với anh, thậm chí đắc tội với cả Kỷ gia.

Từ bữa tiệc hôm trước, Kỷ Mân đã nhận thấy được và lần này anh càng chắc chắn hơn.

Với Thẩm Hồng Nguyên, đây là một hành động khá bất thường. Chuyện gì có thể khiến Thẩm Hồng Nguyên đặt lợi ích sang một bên?

Kỷ Mân nghĩ mình nên nhắc nhở Lục Nhiên: “Cha cậu có gì đó không ổn.”

“Không ổn ở đâu?” Lục Nhiên hỏi.

Kỷ Mân nhíu mày, cố gắng mô tả:  “Trước đây cậu nói nếu tôi muốn, cha cậu sẽ đưa cậu lên giường tôi. Nhưng bây giờ, ông ta lại không có ý đó…”

Nói đến đây, Kỷ Mân bất chợt ngừng lại.

Câu này có vẻ hơi sai sai.

Nghe như thể... anh đang hơi tiếc nuối?

Kỷ Mân cúi đầu.

Quả nhiên, người đang cúi xuống buộc dây giày nãy giờ  đã ngẩng đầu nhìn anh.

Đôi mắt ấy tràn đầy sự khiếp sợ.

Kỷ Mân lúc này chỉ muốn tự vả vào miệng mình.

Này thì nói loạn!

Không cần nghĩ cũng biết, Lục Nhiên chắc chắn sẽ nói gì tiếp theo. Kỷ Mân vội vàng như cướp lời giải thích: “Không, tôi không có ý đó. Tôi chỉ muốn nói đây chỉ là giả thiết…”

Nhưng đã quá muộn.

Đứa nhỏ bên cạnh đã ngẩng mặt lên, đôi mắt tròn xoe nhìn anh, môi mấp máy.

Kỷ Mân vẫn cố gắng: “Chờ đã, tôi không phải…”

Nhưng ánh mắt của Lục Nhiên dần chuyển từ kinh ngạc sang cảm thán.

Rồi Kỷ Mân nghe thấy một tiếng thở dài quen thuộc.

Trái tim anh như bị nhấc bổng lên, nghe thấy đứa nhỏ nói: “Ông chủ à, anh đừng căng thẳng.”

Kỷ Mân sững sờ, không ngờ mình lại nghe được lời an ủi.

Lục Nhiên cúi người xuống, tiếp tục nghiêm túc chỉnh chỉnh lại dây giày, bình thản nói: “Trước đây anh đã giải thích rồi, nói mình không thích tôi, vậy thì tôi cứ coi như anh không thích vậy.”

Kỷ Mân: “…”

Kỷ Mân: “?”

Câu này nghe qua có vẻ bình thường, nhưng ngẫm kỹ lại càng thấy không ổn.

Cái gì gọi là “cứ coi như anh không thích”?

“Không, câu này của cậu…” Kỷ Mân định sửa lại cho rõ ràng.

Nhưng ai kia hơi mất kiên nhẫn phất tay với anh: “Mấy chuyện này chỉ là việc nhỏ nhặt thôi, tôi không để ý đâu, dù sao anh cũng không thể ngủ với tôi thật được.”

Kỷ Mân: “…”

Cái gì gọi là không thể ngủ với cậu thật được?

Cậu đang coi thường ai đấy?

Kỷ Mân im lặng cắn chặt răng hàm, hít sâu một hơi, cố gắng xoay chuyển tình thế: “Tôi thật sự không có…”

“Tôi hiểu mà.” Lục Nhiên đã buộc xong dây giày, đứng dậy, ngắt lời anh, dáng vẻ như không muốn nói gì thêm.

Lời thì nói “tôi hiểu” nhưng ý tứ rõ ràng rằng: Anh không cần giải thích nữa, tôi chẳng tin đâu!

Kỷ Mân thở sâu, cảm giác như lồng ngực như đang dần căng ra, sắp nổ tung.

Cái người khiến anh giận đến mức sắp thăng thiên kia lại vô cùng nghiêm túc nói: “Chúng ta nói chuyện chính đi. Thái độ của Thẩm Hồng Nguyên đúng là không ổn.”

Giọng điệu cực kỳ chính trực. Không hề giống như mọi khi, hỏi xem anh có thích tôi không.

Đây rõ ràng là trạng thái mà Kỷ Mân mong chờ nhất — bàn chuyện chính.

Nhưng tại sao …

“Không.” Kỷ Mân nghiến răng nói: “TÔI, HIỆN TẠI, BÂY GIỜ không muốn nói chuyện chính với cậu.”

Anh nhất định phải làm rõ chuyện riêng này trước đã!

Nhưng mà lời vừa thốt ra, đã thấy Lục Nhiên nhìn anh với vẻ “quả nhiên là thế”, lắc đầu.

Rồi cậu rút điện thoại ra xem giờ, nói với anh:  “Ông chủ, giờ đang là giờ làm việc của tôi, xin ngài hãy bình tĩnh lại.”

Nói xong, không chờ anh trả lời, mang vẻ mặt cảm thán rồi bước ra khỏi biệt thự.

Kỷ Mân nghẹn họng cả một bụng lời đang chờ chực nói, trân trối nhìn theo bóng lưng ai kia, sững sờ ngồi tại chỗ, xoa ngực, rồi từ từ quay sang nhìn quản gia Trần.

Quản gia Trần quan tâm hỏi: “Ngài ổn chứ?”

Kỷ Mân giật giật khóe miệng:  “Khá ổn.”

“Chỉ là giờ tôi mới biết, con người thật sự có thể bị tức đến mức nội thương.”  -Cá mặn thời @ vs TYT nha~

Quản gia Trần cố nhịn cười.

Lục Nhiên thật sự chẳng mấy để tâm việc Kỷ Mân có muốn ngủ với cậu hay không.

Chuyện đó chỉ là việc nhỏ.

Nếu đổi lại là người khác, biết chuyện Thẩm Hồng Nguyên gặp riêng, nói xấu câu hơn nữa người đó có vẻ thích cậu, muốn ngủ với cậu, chắc chắn cậu sẽ cảnh giác.

Nhưng đối với Kỷ Mân, cậu lại vô cớ hạ thấp sự đề phòng này.

Hừ, dù sao thì cái tên này thích mình cũng không phải chỉ mới ngày một ngày hai.

Điều Lục Nhiên để tâm hơn chính là thái độ của Thẩm Hồng Nguyên mà Kỷ Mân vô tình để lộ qua lời nói.

Cậu thực sự thấy hơi kỳ lạ. Thẩm Hồng Nguyên quả thực không bình thường lắm.

Lục Nhiên coi như đã sống qua hai kiếp, vẫn còn nhớ rõ từng chi tiết trong quyển sách này.

Cậu hiểu rõ, lý do chính khiến Thẩm Hồng Nguyên luôn chiều chuộng Thẩm Tinh Nhiễm là vì hắn mang lại lợi ích to lớn cho nhà họ Thẩm.

Trong nguyên tác, sự thay đổi của Thẩm Hồng Nguyên cũng bắt đầu từ việc cảm thấy Thẩm Tinh Nhiễm xuất sắc, khiến ông cảm thấy tự hào, sau đó mới dần trở thành một người cha cuồng con trai thực thụ.

Chính vì hiểu rõ tính cách của Thẩm Hồng Nguyên, Lục Nhiên mới quyết định lợi dụng Kỷ Mân để ép ông phải nhận cậu về lại nhà họ Thẩm.

Nhưng giờ xem ra, điều thực sự có tác dụng lúc đó không phải là “sức hút” của cậu, mà là thân phận của Kỷ Mân, thêm vào áp lực buộc ông phải nhận cậu trước mọi người.

Thẩm Hồng Nguyên tựa hồ rất e ngại mối quan hệ giữa cậu và Kỷ Mân. Ông ta rốt cuộc đang sợ điều gì?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play