Còn cho rằng đây là lỗi của bọn họ?

Thẩm Hồng Nguyên hoang mang mờ mịt đấu tranh nội tâm trong nỗi bàng hoàng ngơ ngác.

Nhưng ông vẫn không cam tâm từ bỏ “chi phí chìm” của mình, chắc có lẽ do ông chưa xuống đủ “vốn liếng”. Dù sao cũng nói đến mức này rồi, mặt mũi đã chẳng còn, tệ thêm chút nữa thì có làm sao?

Nghĩ vậy, Thẩm Hồng Nguyên cắn răng, nhắm mắt đưa chân: “Kỷ tổng, thực ra vừa rồi tôi nói dối ngài. Vì muốn giữ thể diện, tôi đã giảm nhẹ mức độ nghiêm trọng đi rất nhiều.”

Ông hít sâu một hơi, tiếp tục: “Hôm đó, Lục Nhiên đã nhét thứ đó vào miệng tôi và mẹ nó! Chúng tôi...”

Lời vừa dứt, Kỷ Mân nhìn vị chủ tịch nhà họ Thẩm trước mặt, vừa thừa nhận chính mình đã nếm mùi phân, cũng chìm vào im lặng.

Thẩm Hồng Nguyên nói xong, cả người gần như kiệt quệ.

Đã sống nửa đời người, giờ đây lại trào lên cảm giác muốn khóc. Ông đưa tay lau trán, nghĩ rằng, vậy chắc là ổn rồi.

Nhưng rồi sau một hồi trầm lặng đó, Kỷ Mân nhìn ông, nhíu mày, nói: “Với những gì các người đã làm, cậu ấy đối xử với các người như vậy, cũng phải thôi.”

Thẩm Hồng Nguyên: “…”

A aaaaa— Trong lòng Thẩm Hồng Nguyên gào thét.

Chỉ vậy thôi?

Chỉ vậy thôi!!

Ông đã trả giá nhiều như thế rồi, đến mức phải thừa nhận chuyện mình đã ăn phân, vậy mà chỉ đổi lấy kết quả chỉ có thế này sao!

Lần này người lùi lại là Thẩm Hồng Nguyên, lùi mạnh nỗi ghế phát ra tiếng “két két” chói tai.

Giờ Thẩm Hồng Nguyên không còn nghi ngờ nữa, nhìn người đàn ông đối diện.

Kỷ Mân vẫn ngồi yên trên xe lăn, sắc mặt nhợt nhạt bình thản không đổi, ánh mắt nhìn ông lộ ra sự không tình sâu sắc.

Thẩm Hồng Nguyên đột nhiên nhớ đến lời của Thẩm Tinh Nhiễm: Tên Kỷ Mân này, chắc chắn có bệnh!

Lục Nhiên có bình thường hay không thì chưa biết.

Nhưng mà Kỷ Mân, chắc chắn không bình thường!

Người bình thường nghe chuyện này, ai lại có phản ứng như vậy?

Thẩm Hồng Nguyên không tiếc tự làm xấu mặt mình, thậm chí còn “thêm mắm thêm muối”.

Cuối cùng, cuộc trò chuyện được chuẩn bị kỹ lưỡng này lại kết thúc bằng việc ông hoảng hốt bỏ chạy.

Quản gia Trần đứng chờ bên ngoài phòng.

Chỉ nghe “rầm” một tiếng, cửa phòng mở tung, Thẩm Hồng Nguyên gần như chạy thục mạng ra ngoài. 

Trông chẳng khác gì có mãnh thú đuổi phía sau.

Quản gia Trần ngẩn ra trong một giây.

Đến mức có chút nghi ngờ, không biết có phải Kỷ Mân không kìm được, bộc lộ sự chiếm hữu quá mức với con trai người ta, khiến đối phương sợ quá bỏ chạy không nữa?

Mà thật ra với mối quan hệ giữa Thẩm Hồng Nguyên và Lục Nhiên, thì không đến mức đó.

Sau khi Thẩm Hồng Nguyên chạy khỏi tầm mắt, quản gia Trần tò mò nhìn vào trong.

Kỷ Mân vẫn như thường, chỉ có ánh mắt mang chút suy tư.

Đại Hoàng cũng nằm yên bên cạnh. Đôi mắt nhỏ nhắn hơi tò mò, như thể không hiểu tại sao người đối diện đột nhiên bỏ chạy.

“Đã xảy ra chuyện gì thế?” Quản gia Trần hỏi.

Kỷ Mân lắc đầu, rời khỏi phòng không nói gì. Khi đến gần cửa ra vào, anh bất chợt nói một câu không đầu không đuôi: “Ông ta đoán sai rồi.”

“Hả?” Quản gia Trần không hiểu.

Cơ mà Kỷ Mân cũng không giải thích thêm.

**

Thẩm Hồng Nguyên về tới nhà họ Thẩm, mặt ông tái nhợt như tro tàn.

Thẩm Tinh Nhiễm bước tới, lo lắng hỏi: “Ba…ba làm sao vậy?”

Thẩm Hồng Nguyên nhìn hắn, đưa tay vỗ nhẹ vai hắn, thở dài: “Con đúng rồi.”

Trong tiếng thở dài ấy không biết chất chứa bao nhiêu cay đắng khó nói thành lời.

Để phá vỡ sự tin tưởng giữa Kỷ Mân và Lục Nhiên, ông đã bận rộn gần cả tháng trời. 

Ban đầu, ông cố tình chờ Lục Nhiên nổi điên trong buổi tiệc. Sau đó, để Thẩm Tinh Nhiễm tranh dành “sự ưu ái” của Lục Nhiên. Rồi đến bây giờ, chính ông tự mình ra mặt nhưng kể cả khi ông mọi chuyện phơi bày hết ra rồi mà hiệu quả vẫn bằng không! 

Thẩm Hồng Nguyên dần nảy sinh nỗi sợ đối với Kỷ Mân, không biết khi hai kẻ điên Kỷ Mân với Lục Nhiên ở cạnh nhau, sẽ làm ra những chuyện kinh khủng nào. Tuy nhiên, nhìn tình hình hiện tại của Kỷ Mân, có lẽ điều ông lo ngại vẫn chưa xảy ra.

Không lâu sau, Thẩm Hồng Nguyên không còn tâm trạng nghĩ ngợi về chuyện này nữa.

Cuộc đấu thầu của dự án HZ sắp bắt đầu rồi.

Nhà họ Thẩm nhất định phải giành được dự án này.

Kể từ khi ông cụ qua đời, tập đoàn Thẩm thị nhìn bề ngoài có vẻ hào nhoáng, nhưng thực tế thứ hạng trong ngành lại tụt dần. Dòng vốn của công ty cũng xuất hiện vấn đề.

Nếu không, Thẩm Tinh Dục sau khi tiếp quản sẽ không phải bận rộn tới mức chân không chạm đất.

Giờ nếu có thể giành được dự án này, tình thế của Thẩm thị mới ổn định lại. Còn nếu để vụt mất cơ hội, thì tương lai thật khó nói.

Thẩm Hồng Nguyên cũng nghe tin nhà Lino đã trở về nước.

Cuộc cạnh tranh lần này chắc chắn sẽ vô cùng khốc liệt.

***

Lục Nhiên không phải hoàn toàn không biết về mấy chuyện đó.

Sau khi trở về nhà họ Thẩm, cậu đã đặc biệt tìm hiểu thông tin, nghiên cứu cơ cấu kinh doanh của Thẩm thị và cũng biết về chuyện đấu thầu dự án lần này.

Một ngày nọ, khi đi học về, cậu thấy người giúp việc lên xuống  dọn dẹp trên tầng hai.

Lục Nhiên ngước lên nhìn, phát hiện họ đang dọn một căn phòng hướng đông, khá sáng sủa.

Nếu đoán không nhầm, đó là phòng của Thẩm Tinh Dục.

Thấy cậu đứng lại, Thẩm Tinh Nhiễm đang chỉ huy nhóm người giúp việc ngoảnh lại nhìn cậu một cái rồi cười: “Anh cả sắp về rồi.”

Nói xong, lại có vẻ hơi áy náy: “À, tôi quên mất, cậu chưa gặp anh cả nhỉ?”

Thẩm phu nhân đứng bên cạnh cũng quay lại nhìn  Lục Nhiên. Thái độ dè dặt thường ngày không dám làm phật ý cậu bỗng vơi đi đôi chút, giống như Thẩm Tinh Dục về họ đã có chỗ dựa.

Lục Nhiên nhìn bà, lại nhìn Thẩm Tinh Nhiễm, cảm thấy khó hiểu: “Cậu vui mừng gì vậy, anh ta cưng chiều cậu lắm à?”

Thẩm Tinh Nhiễm bị hỏi đến nghẹn họng.

Thẩm Tinh Dục... đối xử với hắn khác hẳn với Thẩm Tinh Trác.

Lục Nhiên chả buồn nói gì thêm, trở về phòng cất đồ, khóa cửa, rồi đến nhà Kỷ Mân.

*

Tuy nhiên căn phòng trên tầng hai được dọn dẹp mấy ngày rồi, nghe nói Thẩm Tinh Dục cũng đã về nước. Vậy mà mấy ngày liền, Lục Nhiên vẫn không thấy bóng dáng người anh cả của mình đâu.

Ban đầu cậu còn khá cảnh giác, nhưng sau đó lại để mặc mọi chuyện. Đến cuối tuần, Lục Nhiên theo Kỷ Mân tham dự một sự kiện.

Lần này sự kiện tương đối trang trọng, cậu còn cố ý tới nhà Kỷ Mân thay một bộ “đồng phục làm việc”, cố gắng diễn tròn vai “người yêu cũ”.

Ai ngờ vừa thay đồ xong, bộ quần áo vốn vừa vặn nay lại có vẻ rộng thùng thình.

Kỷ Mân, đang chờ bên ngoài, thấy vậy liền nhíu mày chỉ có điều anh vẫn nhớ lời trêu đùa vượt giới hạn lần trước trên xe, nên không nói gì nhiều, thản nhiên hỏi: “Dạo này cậu ăn cái gì?”

Dành cả kì nghỉ đông để vỗ béo được một chút, vậy mà mới đi học mấy ngày đã gầy đi rồi.

Lục Nhiên vừa cúi xuống buộc dây giày, vừa trả lời: “Ăn đồ ở căng-tin thôi. Nhưng gần đây bận quá, đến lúc tôi tới thì căng-tin đóng cửa mất rồi.”

“Bận cái gì?” Kỷ Mân nhíu mày sâu hơn. “Lịch học dày đến thế à?”  -Cá mặn thời @ vs TYT nha~

Lục Nhiên bèn kể chuyện của Học viện chất lượng cao, xoa tay hầm hè: “Lần này tôi nhất định sẽ được nhận!”

Kỷ Mân nghe xong, có chút bất ngờ.

Đối với anh, chuyện học hành đã là chuyện từ nhiều năm trước. Mà những người trẻ xung quanh anh, vì xuất thân, cũng chẳng mấy ai thực sự để tâm đến chuyện học.

Thấy Lục Nhiên hăng hái như thế, anh cũng hơi tò mò: ( truyện đăng trên app TᎽT )
“Cậu đã trở lại nhà họ Thẩm rồi, học viện này với cậu có ý nghĩa gì nữa?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play