Quản gia Trần đứng bên nhìn hai người cười đến nỗi không thở nổi mà vẫn chẳng hiểu chuyện gì đã xảy ra.
“Anh có thấy vẻ mặt của hắn lúc cuối không!”
Lục Nhiên vừa cười vừa vỗ vào xe lăn của Kỷ Mân, nghĩ nghĩ lại khẽ rùng mình: “Hắn còn lè lưỡi với tôi, gớm quá đi thôi.”
Cười thì cười, nhưng nghĩ đến ánh mắt Kim nhìn Lục Nhiên, trong lòng Kỷ Mân vẫn khó chịu, bất mãn.
Lại không biết mãn từ đâu mà đến, chỉ cảm thấy như thế vẫn chưa trút được giận, nhíu mày hỏi: “Cậu xử lý rượu như thế nào?”
Lục Nhiên vừa đẩy xe lăn vừa đáp: “Cũng giống như lần trước thôi.”
Kỷ Mân im im rồi nói: “Nhìn hắn uống cũng không có vẻ gì là khó chịu lắm.”
Như thể vẫn còn quá nhẹ tay với người này.
Lục Nhiên cảm thấy năng lực của mình bị nghi ngờ, cố gắng giải thích: “Chẳng phải vì tôi sợ làm lộ quá rõ, ảnh hưởng đến anh sao.”
Kỷ Mân đột nhiên khựng lại, ngẩng đầu nhìn đứa nhỏ phía sau.
Trên thảm cỏ xanh mướt là bầu trời xanh trong với những đám mây trắng nhẹ trôi. Ánh nắng vàng nhạt nhẹ nhàng rọi sáng trên mái tóc đen mềm của đứa nhỏ.
“Nếu không cần lo ảnh hưởng tới cho tôi, cậu sẽ làm thế nào?” Kỷ Mân hỏi.
Đứa nhỏ nhíu mày suy nghĩ một lúc lâu, rồi đứng giữa khung cảnh tươi xanh mát đó, nghiêm túc trả lời: “Hừ, nếu không phải ngại anh thì tôi sẽ cho uống nguyên chất luôn cần gì dùng ly cho mất công.”
Kỷ Mân: “…”
Tâm trạng rung động vừa rồi không rõ là vỡ vụn hay thêm nặng trĩu.
Quả nhiên, mặt mũi của mình cũng có giá trị đấy.
Mang theo cảm giác “rung động” này, Kỷ Mân đi đến gần xe vẫn cảm thấy cuộc sống như đang trôi nổi lơ lửng, không chân thật.
Không thể không nói chỉ cần có Lục Nhiên bên cạnh. Đứa nhỏ này luôn có cách khiến cho cuộc sống tĩnh lặng như hồ nước động của anh có thêm đủ loại chuyện cười lẫn cú sốc không tưởng.
Cửa xe mở ra, cầu thang không rào chắn hạ xuống, Kỷ Mân chuẩn bị điều khiển xe lăn lên, quay đầu lại thì thấy đứa nhỏ đứng đằng sau không nhúc nhích — Đứa nhỏ vừa cười ngặt nghẽo thở không ra hơi giờ đã bình tĩnh trở lại, đôi mắt đen láy chăm chú nhìn anh.
Nhìn một lúc mới hỏi: “Vừa nãy tại sao anh lại ôm tôi, còn bịt miệng tôi nữa?”
Kỷ Mân: “...”
Anh cứ nghĩ chuyện này đã qua rồi, ai ngờ lại ở đây chờ mình. Trong nháy mắt cảm giác lúng túng lại trào lê, pha trộn với một chút chột dạ quen thuộc nhưng khó hiểu, khiến Kỷ Mân nhất thời không biết phải trả lời thế nào.
Phản ứng khi đó giống như một chàng trẻ bực bội xấu hổ thực sự không giống anh chút nào.
Nếu Kỷ Mân trẻ hơn mười tuổi, mọi chuyện có lẽ sẽ dễ hiểu hơn nhiều. Thanh niên mà đôi khi hành động theo cảm xúc là chuyện bình thường.
Nhưng tiếc Kỷ Mân không phải, anh mím môi, đầu óc rối như tơ vò.
Lục Nhiên thấy mãi không nhận được câu trả lời, nghiêng đầu, khó hiểu nhìn anh, chủ động hỏi: “Có phải anh không thích những gì tôi nói không?”
Kỷ Mân khựng lại, quay đầu nhìn cậu.
Lục Nhiên cúi đầu nghịch phần tay cầm bằng đệm mút của xe lăn, rồi ngẩng lên hỏi tiếp: “Công việc của tôi có gì không ổn sao, ông chủ?” ( truyện trên app T Y T )
Kỷ Mân bỗng cảm thấy trong lòng rối bời, anh nhận ra mình thật sự không thể hiểu được mạch não suy nghĩ của Lục Nhiên.
Đứa nhỏ này tuổi không lớn, nhưng những thủ đoạn chỉnh người thì vô tận. Phần lớn thời gian, cậu có thể khiến người khác tức đến bốc khói, muốn thăng thiên ngay tại chỗ..
Nhưng thỉnh thoảng, trong vài khoảnh khắc, cậu lại làm người ta mềm lòng đến mức chẳng thể thốt ra lời nặng nề.
Giống như bây giờ.
Cậu vừa nghịch phần tay cầm của xe lăn, vừa ngước mắt nhìn anh: “Có phải tôi làm chỗ nào chưa tốt không?”
Kỷ Mân há miệng định nói, nhưng nội tâm lại như muốn phân liệt.
Chưa tốt ở đâu?
Tất nhiên là có chứ! Người bình thường ai lại thực sự coi việc đó là công việc, rồi còn nghiêm túc thảo luận với ông chủ về việc mình làm có đủ tốt hay chưa?
Ai mà thích suốt ngày được người ta đi “chứng minh” rằng phương diện kia của mình có được hay không?
Dù là được khen, cũng kỳ cục lắm chứ!
Nhưng đối diện với ánh mắt quá đỗi thẳng thắn và trong trẻo của đứa nhỏ, những lời này lại chẳng thể thốt ra. Ý nghĩ “hỏi tội” từng vạch ra trong đầu đã sớm bay biến đi đâu mất.
Cuối cùng, Kỷ Mân quay đầu, tránh né ánh mắt quá đỗi thẳng thắn của Lục Nhiên, khẽ hắng giọng, nói: “Tổng thể không có vấn đề lớn, chỉ là có vài chỗ cần cải thiện.”
Nghe vậy, đứa nhỏ đang héo úa ỉu xìu lập tức phấn chấn hẳn lên.
Lục Nhiên từ phía sau xe lăn vòng ra trước, ngồi xổm xuống, hai tay bám lấy xe lăn, nghiêm túc gật đầu: “Ừ ừ, anh nói đi.”
Cái thái độ này cứ như học sinh đang chờ thầy hướng dẫn đánh giá về phương án nghiên cứu.
Kỷ Mân lại nghiêng đầu tránh ánh mắt của ai kia: “Chỉ là...”
Anh “chỉ là” một hồi, nhưng chẳng thể nói ra được điều gì cụ thể.
Ngược lại, Lục Nhiên nhìn anh một cái, như sợ làm tổn thương lòng tự trọng mong manh của anh, liền cẩn thận thăm dò: “Có phải tôi nói hơi khoa trương quá không?”
Kỷ Mân do dự gật đầu.
Không phải khoa trương ở nội dung.
Dù gì thì chuyện “một đêm bảy lần” kia không hợp với lẽ thường, hay “nấm đùi gà” thì không phải là vấn đề lớn. Với sức lực của anh, nếu muốn, ngồi trên xe lăn mà khiến người ta hôm sau không dậy nổi cũng chẳng khó…
Nhận ra dòng suy nghĩ của mình đang đi quá xa, Kỷ Mân lập tức dừng lại.
Điều khoa trương chính là giọng điệu đứa nhỏ dùng để tuyên truyền, cộng với cách cậu không ngừng miêu tả mối quan hệ giữa họ!
Lời còn này chưa kịp nói ra., thì Lục Nhiên đã gật đầu đầy vẻ đăm chiêu suy nghĩ: “Cũng đúng, xa rời sự thật quá cũng không ổn.”
Kỷ Mân đang định gật đầu đồng tình, thì bỗng khựng lại, im lặng nhìn đứa nhỏ đang dựa vào chân mình.
Khoan đã, câu này là ý gì?
Lục Nhiên không nhận ra cảm xúc của ông chủ mình, vẫn tiếp tục lẩm bẩm: “Nhỡ ngày nào đó anh tìm được người yêu, người ta phát hiện ra hàng không giống quảng cáo thì chết.”
Kỷ Mân: “…?”
Không giống quảng cáo?
Lục Nhiên nghiêm túc phân tích: “Thế nên, không nên nhấn mạnh quá vào phần 'phần cứng', mà nên tập trung mô tả kỹ năng. Dù gì thì kỹ năng cũng có thể thay đổi theo thời gian.”
Kỷ Mân: “…”
Anh nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu đang nói vớ vẩn cái gì đấy hả!” -Cá mặn thời @ vs TYT nha~
Anh cố hít sâu, tự nhắc mình không phải loại nóng nảy ngu ngốc như Cố Ninh Khải, không thể vì mấy chuyện này mà nổi giận.
Nhưng Lục Nhiên cũng nhận ra anh đang giận, liền rụt người lại, nhìn anh hồi lâu, rồi thở dài một tiếng, oán giận: “Khen anh được cũng giận, chê anh không được cũng giận, ông chủ anh khó chiều thật đấy!”
Kỷ Mân á khẩu.
Đột nhiên nhận ra một chuyện, anh quay đầu lại, thấy quản gia Trần và tài xế đang tò mò nhìn chằm chằm vào cả hai.
quản gia Trần thì mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, nhưng vừa nhìn là biết đang cố nhịn cười.
Tài xế thì không có được cái đạo hạnh đó, hạ kính xe xuống, thò đầu ra ngoài, mặt đầy vẻ hóng hớt.
Thấy Kỷ Mân quay sang nhìn, tài xế còn lộ ra chút tiếc nuối, như thể muốn nói: Sao ngừng nói rồi?
Kỷ Mân: “…”
Anh lập tức im lặng, nhanh chóng điều khiển xe lăn vào trong xe.
Trước khi lên xe, anh không quên nói với Lục Nhiên bên ngoài: “Lên xe!”
*
Mãi cho đến khi xe chạy được một khúc, Lục Nhiên vẫn còn đầy bất mãn.
Rõ ràng là anh không được, mà còn bảo mình nói quá!
Xe đi được nửa đường, cậu không nhịn được nữa, kéo tay áo Kỷ Mân, cau mày nói: “Chuyện nấm đùi gà thực sự không khoa trương đâu.”