Vừa nói, cậu vừa lấy điện thoại ra: “Tôi thấy trên mạng nói các tổng tài bá đạo khác đều có…”
Cậu lắp bắp một chút, rồi giơ cánh tay mình lên, nắm chặt lại: “Nghe nói là to bằng này nè!”
Kỷ Mân: “…”
Nhưng mà Kỷ Mân đâu phải Cố Ninh Khải, dù bị chọc tức đến phát điên song khi bình tĩnh lại, cơn giận không thể nói thành lời kia đã lắng xuống.
Thậm chí, anh chẳng còn hứng thú tự chứng minh, chỉ trở lại dáng vẻ lãnh đạm, lạnh lùng thường ngày.
Anh nhàn nhạt liếc nhìn Lục Nhiên một cái, rồi bất ngờ hỏi ngược lại: “Thế còn cậu? Sao không tự so sánh với những gì mình đã tra được?”
Nghe câu hỏi Lục Nhiên ngẩn người.
Sau đó, Kỷ Mân nhìn thấy đứa nhỏ vốn đang nghiêm túc thảo luận “học thuật” với mình, gương mặt từ từ, từ từ đỏ bừng biến thành một quả cà chua.
“Tôi!”
Lục Nhiên đỏ mặt, nghẹn một lúc lâu rồi mới cao giọng thốt ra một câu: “Tôi mới mười chín tuổi!”
Vẫn còn thời gian để phát triển!
Nói xong cậu vẫn hơi ngại ngùng.
Vốn dĩ đã co ro ngồi ở ghế sau, giờ lại càng thu mình như hơn nữa, co cả hai chân lên ghế, hai tay ôm lấy đầu gối, cuộn tròn như một quả bóng.
Rồi cậu bắt đầu bực mình vì bản thân không có bắp tay to bằng ai kia.
Dáng vẻ của đứa nhỏ này thật sự rất buồn cười.
Kỷ Mân chợt dời mắt đi, không định trêu chọc cậu nữa. Thực tế, từ lúc đặt câu hỏi đó, trong lòng anh đã dâng lên cảm giác hối hận nhàn nhạt.
Câu hỏi đó hơi quá đáng rồi. -Cá mặn thời @ vs TYT nha~
Sao anh có thể… Hỏi ra một câu như vậy được?
Không khí trong xe bỗng yên lặng.
Người đàn ông vừa bốc đồng nói lời trêu chọc liền mím chặt môi, không dám quay đầu nhìn lại.
Suốt quãng đường sau đó, trong xe không ai nói gì.
***
Một câu hỏi khiến Kỷ Mân ngượng ngùng hết mấy ngày trời.
Mãi đến thứ hai khi Lục Nhiên đi học lại, anh mới nhẹ nhàng thở phào, xóa bỏ câu hỏi vượt quá giới hạn ấy ra khỏi đầu.
Tuy nhiên, Kỷ Mân lại nhận được một tin tức bất ngờ. Trợ lý đến xác nhận lịch trình: “Chủ tịch, Thẩm tổng muốn gặp ngài, hỏi khi nào ngài rảnh.”
Nghe vậy, Kỷ Mân hơi cau mày, hỏi: “Thẩm Hồng Nguyên?”
Trợ lý gật đầu.
Mặc dù đây là một cuộc hẹn thương mại, nhưng với Thẩm Hồng Nguyên, chắc chắn không liên quan đến công việc.
Người nhà họ Thẩm đều biết Thẩm Tinh Dục là bạn học của anh, cũng có chút giao tình riêng Có tầng quan hệ này, nếu Kỷ thị và công ty nhà họ Thẩm có hợp tác, thường do Thẩm Tinh Dục trực tiếp liên hệ.
Vậy nên, việc Thẩm Hồng Nguyên muốn gặp anh, chỉ có một mục đích — chính là vì Lục Nhiên.
Ngón tay Kỷ Mân cầm bút ký khựng lại, cảm giác chột dạ trong thoáng chốc chợt lóe lên.
Cuối tuần vừa rồi, anh vừa buông lời khiếm nhã với đứa nhỏ, hôm nay cha của đứa nhỏ ấy đã tìm đến. ( truyện trên app tyt )
Nếu quan hệ cha con giữa nhà họ Thẩm bình thường, thì chẳng khác gì ông bố đến tìm người đàn ông quyền cao chức trọng để hỏi tội sao?
Nhưng Thẩm Hồng Nguyên hiển nhiên không phải người cha tốt. Ông ta sẽ không làm chuyện như vậy.
Lúc này, trong đầu Kỷ Mân lại bất giác vang lên giọng nói đầy châm biếm của Lục Nhiên lúc trước: Kỷ tiên sinh, nếu anh muốn ngủ với tôi, anh đoán xem cha tôi có gói gọn tôi lại, gửi thẳng đến giường anh không?
Ngòi bút kéo một nét dài ở nét cuối của chữ “Mân”.
Kỷ Mân đặt bút xuống bàn, ngón tay dài xoa xoa giữa trán, nghi ngờ mình gần đây mình ngủ không đủ giấc, nên đầu óc mới liên tục nghĩ đến những chuyện linh tinh thế này.
Kỷ Mân vẫy tay, nói: “Không gặp.”
Lời vừa thốt ra, nghĩ sao lại cau mày, gọi trợ lý: “Cuối chiều nay đi.”
Lúc nhận được tin từ Kỷ Mân, Thẩm Hồng Nguyên còn hơi không dám tin. Không ngờ Kỷ Mân lại đồng ý dễ dàng như vậy. Bởi lần này ông ta hẹn gặp Kỷ Mân, không phải qua kênh cá nhân, mà là dùng danh nghĩa công ty để sắp xếp.
Thẩm Hồng Nguyên đã tính toán rất kỹ. Ông đến địa điểm do Kỷ Mân chỉ định từ rất sớm.
Khi đẩy cửa phòng riêng, gương mặt ông ta đã mang một nụ cười đúng mức nhưng trong nháy mắt đó, trong lòng Thẩm Hồng Nguyên không khỏi tiếc nuối thở dài.
Con đường với Kỷ gia quả thật hiếm có.
Đứa con trai cả Thẩm Tinh Dục không thân thiết với Kỷ Mân lắm. Nếu Kỷ Mân thật sự có tình cảm sâu đậm với một đứa con trai nào khác của ông, thì ông ta nằm mơ cũng cười ra tiếng.
Đáng tiếc, sao lại là Lục Nhiên chứ.
Thẩm Hồng Nguyên gắng nén cảm giác tiếc nuối trong lòng.
Dù sao thì sau hôm nay, tất cả sẽ chấm dứt.
“Kỷ tổng chọn chỗ thật tốt.” Thẩm Hồng Nguyên cười xã giao. “Không ngờ lần này lại khiến Kỷ tổng phải tốn kém.”
Theo thói quen của những người như Thẩm Hồng Nguyên, trước khi vào vấn đề chính, luôn phải vòng vo đôi chút. Kéo đến khi cảm thấy quan hệ đủ thân thiết, mới đề cập đến mục đích thật sự.
Kỷ Mân yên lặng ngồi bên bàn, trong tay cầm một cuốn tạp chí tài chính. Hứng thú với tạp chí còn nhiều hơn so với Thẩm Hồng Nguyên.
Với lại anh cũng không định đi vòng vo với ông ta, liếc nhìn đồng hồ, nhàn nhạt nhắc: “Thẩm tổng, thời gian của tôi không dư dả.”
Thẩm Hồng Nguyên nghẹn họng.
Ông nhìn Kỷ Mân, từ từ thu lại dáng vẻ “thương trường”, giống như một người đàn ông trung niên bình thường, thở dài: “Kỷ tổng, xin đừng trách tôi vòng vo. Thật sự là…”
Thẩm Hồng Nguyên cầm cốc nước trên bàn uống một hớp, mới nói tiếp: “Thật sự tôi không biết nên mở lời thế nào.”
Gương mặt ông ta lộ ra một chút thống khổ.
Kỷ Mân bất động thanh sắc, cũng từ chối cho ý kiến.
“Mỗi nhà mỗi cảnh.” Thẩm Hồng Nguyên giống như đang tâm sự, lại thở dài.
“Tôi không nghĩ Thẩm thị gặp phải phiền phức gì.” Kỷ Mân hờ hững đáp lại.
Thẩm Hồng Nguyên xua tay: “Không liên quan đến công ty. Lần này, dù đi qua kênh thương mại để gặp ngài, nhưng mà chuyện muốn nói lại là chuyện nhà.”
Nói xong, không chờ Kỷ Mân phản ứng, ông ta đau khổ giơ tay lau mặt, khó xử nói: “Tôi biết, chuyện xấu trong nhà không nên truyền ra ngoài. Nhưng… lương tâm tôi không cho phép để con mình theo bên cạnh ngài gây phiền phức.”
Lông mày Kỷ Mân hơi nhướng lên.
Thẩm Hồng Nguyên xua tay như một người cha già bất lực: “Nhưng... tôi không thể không nói, vì Lục Nhiên... đứa trẻ này không bình thường!”
Không bình thường.
Mặt Kỷ Mân thoáng hiện nét kinh ngạc.
Không phải vì Lục Nhiên, mà kinh ngạc trước cách mà một người cha ruột lại đánh giá con trai mình như vậy.
Trước khi gặp Thẩm Hồng Nguyên, dù đã biết cha mẹ ruột của Lục Nhiên khá kỳ lạ, song khi nhắc đến Thẩm Hồng Nguyên, anh vẫn nhìn ông ta như “cha của Lục Nhiên”.
Nhưng đến bây giờ, Kỷ Mân bỗng thấy danh xưng này thật buồn cười.
Anh bật cười nhạt: “Lời của Thẩm tổng thật thú vị. Tôi chưa từng thấy Lục Nhiên có gì không bình thường cả. Ngược lại người làm cha như ngài, sao lại đánh giá con trai của mình như vậy được?”
Phản ứng của Kỷ Mân không nằm ngoài dự đoán của Thẩm Hồng Nguyên, ông chỉ thở dài: “Kỷ tổng, ngài không hiểu đâu!”
Thẩm Hồng Nguyên lo lắng nói: “Chắc chắn ngài người làm cha như tôi làm không đúng. Nhưng đó là con trai ruột của tôi!”
“Nếu nó thực sự không có vấn đề, làm sao tôi có thể trì hoãn mãi không nhận nó trở về?”
“Sao tôi lại phải nói những điều này trước mặt ngài?”
Nghe đến đây, Kỷ Mân cũng bắt đầu chú ý, bởi vì anh cảm thấy những chuyện này nghĩ sao cũng không thể nghĩ ra được.
Thấy Kỷ Mân đã bắt đầu nghiêm túc lắng nghe, Thẩm Hồng Nguyên cắn răng, quyết định bỏ vốn lẫn lãi.
Nhớ lại những gì sắp nói ra, dù đã chuẩn bị tâm lý, gương mặt già nua của ông vẫn co rúm lại vì xấu hổ.