Nhưng chẳng mấy chốc, Kỷ Mân nhận ra mọi chuyện không hề ổn như anh nghĩ.

Vì ngồi trên xe lăn, muốn bịt miệng Lục Nhiên, đầu tiên anh phải kéo cậu vào lòng, đặt lên đùi mình giữ chặt giữ chặt để cậu không vùng vẫy.

Giờ đây, đúng là cậu không nói gì được nữa.

Nhưng trong khung cảnh này, trong mắt mọi người đều trông thấy cảnh: Khi cậu thiếu niên chuẩn bị tiến gần đến Kim Lino thì Kỷ Mân như phát điên kéo người vào lòng.

Hiện tại, một chân Lục Nhiên còn gác lên tay vịn của xe lăn, người thì nằm ngang trong lòng Kỷ Mân, ngửa mặt lên nhìn anh. Còn tay Kỷ Mân vẫn còn đặt trên miệng cậu, tay che gần hết gương mặt nhỏ nhỏ nhắn chỉ lộ ra một đôi mắt đen láy, tròn xoe nhìn anh.

Chắc do bị ngộp thở, Lục Nhiên vùng vẫy, cố gắng gạt tay anh ra. Bàn tay vừa buông lỏng, hai má của cậu đã in hằn dấu ngón tay rõ rệt.

Vết hằn ban đầu trắng nhợt, sau đó máu dồn lên, chuyển thành màu đỏ bừng bừng.

“Anh...” Lục Nhiên ngơ ngác, lắp bắp hỏi: “Anh …làm cái gì thế?”

Kim Lino miệng ngoác rõ to, không thốt nên lời.

Kỷ Mân bỗng cảm thấy một cảm giác xấu hổ vô cớ bất ngờ dâng lên trong lòng.

Anh vội vàng nhấc đứa nhỏ trong lòng ra khỏi đùi mình, kéo lại vạt áo bị xốc lên của cậu, rồi nhìn quanh một vòng. Nhìn thấy chiếc bàn trống trơn trước mặt Kim, gần như không cần suy nghĩ, anh buột miệng chuyển chủ đề: “Tiếp đãi Kim tiên sinh thật chu đáo một chút.”

Lời này là nói với nhân viên phục vụ mắt trợn tròng đứng đó nhưng không ngờ Lục Nhiên lại tươi tỉnh hẳn lên, phấn khởi giơ tay làm dấu “ok”.

Cậu nhanh chóng nhận lấy khay từ tay người phục vụ, đi vào trong.

Kỷ Mân: “...”

Khoan đã, anh không có ý đó.

Hôm nay Kim Lino chưa làm gì quá đáng cả, đâu đáng bị xử lý đến mức ấy?

Nhưng khi nhìn lại ánh mắt Kim nhìn Lục Nhiên, lời ngăn cản định nói ra ấy lại bị Kỷ Mân nuốt ngược vào.

Thôi vậy.

Dù sao Kim Lino cũng chẳng phải dạng người tốt lành gì.

Có việc cho đứa nhỏ bận rộn, đỡ hơn để cậu lớn tiếng nói linh tinh.

Người phục vụ cũng hoang mang không kém.

Không chỉ vì khách VIP đích thân cầm khay...

Mà còn bởi hướng cậu ấy đi, hình như là… phòng vệ sinh?

Kim Lino nhìn thấy tình nhân nhỏ của Kỷ Mân nhiệt tình ân cần cẩn thận bưng rượu ra cho mình, không nhịn được nhếch môi.

Xem ra những nỗ lực quyến rũ dụ dỗ vừa rồi trên đường của mình không uổng phí.

Nghĩ lại hành động bất thình lình vừa rồi của Kỷ Mân, Kim không nhịn được mà cảm thán. Ban đầu hắn còn tưởng Kỷ Mân chỉ coi cậu út nhà họ Thẩm như một món đồ chơi bình thường.

Giờ xem ra, Kỷ Mân cũng không phải không quan tâm.

Càng như vậy, Kim càng cảm thấy thỏa mãn, thậm chí còn có chút đắc ý. Hắn cũng thích cảm giác chiến thắng như thế này, ánh mắt nhìn Kỷ Mân pha chút thương hại lẫn hả hê, giống như đang cười nhạo. 

Thật trùng hợp ánh mắt Kỷ Mân nhìn hắn cũng tương tự.

Không lâu sau, Lục Nhiên bưng khay quay lại.

Trên khay có hai ly rượu vang.

Hơi thở Kỷ Mân khựng lại, lòng dâng lên một dự cảm chẳng lành, thầm nghĩ, chắc không đến mức này đâu nhỉ?

Dù hành động vừa rồi của anh quả thực không ổn, nhưng cũng không đến mức phải tiếp đãi đến mức này chứ?

May thay, Lục Nhiên đặt cả hai ly rượu xuống trước mặt Kim. ( truyện trên app tyt )

Kim nhướng mày, mắt thoáng ý cười, còn cố tình liếc nhìn Kỷ Mân đầy ẩn ý.

Kỷ Mân thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm..

“Kim tiên sinh, tôi nghe ngài nói ngài rất thích uống rượu do tôi rót, nên lần này tiện tay rót hẳn hai ly.” Lục Nhiên nói khẽ, vẻ mặt thẹn thùng.

Kim ngẩng đầu nhìn cậu thiếu niên đang tỏ ra “e lệ”, chú ý thấy lúc cậu đặt ly rượu từ khay xuống, cậu còn dùng khăn tay che cẩn thận từng ly.

Động tác cẩn thận đến mức như sợ làm đổ dù chỉ một giọt rượu, phá hỏng niềm vui của hắn.

Thấy vậy, Kim dù thỏa mãn, nhưng cũng bắt đầu cảm thấy hơi nhàm chán.

Tuy đây là tình nhân nhỏ của Kỷ Mân, nhưng đối với hắn chinh phục dễ như trở bàn tay — Không có khiêu chiến gì cả. 

Thôi dù gì cũng chưa ăn được vào miệng, cứ để coi vẻ mặt khó chịu của Kỷ Mân cũng được.

Kim nghĩ, ít nhất phải lấy được chút tin tức nội bộ của nhà họ Thẩm đã, chơi đùa chán rồi tính sau.

Nghĩ vậy, Kim hơi cúi đầu, đáp lại với giọng điệu mờ ám:

“Đó đúng là vinh hạnh của tôi.”

Kim Lino nâng ly rượu lên, nhấp một ngụm nhỏ, hơi nheo mắt nhẹ nhàng thưởng thức một hớp, thở dài: “Quả nhiên, chỉ cần là rượu em rót, đều mang một hương vị rất  đặc biệt.”

Lục Nhiên: “…”  -Cá mặn thời @ vs TYT nha~

Kỷ Mân: “…”

Khoảnh khắc đó, ngay cả Lục Nhiên – ‘hung thủ’ chính cũng thấy hơi chấn động.. 

Kim vẫn không quên mục đích của mình.

Vừa nhấp rượu, vừa lè lưỡi, chậm rãi liếm quanh miệng ly, rồi lại liếm khóe môi còn dính chút rượu.

Rượu trong suốt, lưỡi đỏ tươi, ánh mắt đa tình của Kim không hề rời khỏi Lục Nhiên.

Chỉ nhìn cảnh tượng này thôi cũng đủ khiến người ta đỏ mặt, như một màn gợi tình đầy táo bạo.

Mấy nhân viên phục vụ đứng bên cạnh không nhịn được mà mặt đỏ tim đập thình thịch, nghĩ thầm: Đây khác gì tu la tràng của mấy ông lớn đâu?

Nhưng hai nhân vật trong “tu la tràng” này lại có cảm nhận hoàn toàn khác.

Khi nghĩ đến thứ mà Kim đang liếm, đều cảm thấy…

Hành động liếm ly này có gì đó hơi ghê tởm.

Lục Nhiên khẽ xoa ngực, cố gắng nén cảm giác muốn “ọe” kia.

Quá sơ suất.

Cậu thật không ngờ cảnh này lại có thể dầu mỡ đến mức gây sốc như vậy.

Quả nhiên, loại chuyện như thế này vẫn nên thực hiện trong nhà vệ sinh.

Kỷ Mân ngồi một bên nhìn “tình nhân nhỏ” của mình bị “quyến rũ” mà chẳng hề tức giận, ngược lại còn lặng lẽ điều khiển xe lăn lui về phía sau.

Anh sợ rằng nếu Kim không chịu nổi mà nôn ra, thì người đầu tiên bị vạ lây chính là anh.

Nhưng không ngờ, sau khi liếm xong, Kim ngửa đầu uống hết cả ly rượu.

Trong lúc uống, Kim cố tình nghiêng người, để Lục Nhiên thấy rõ yết hầu đang chuyển động nhịp nhàng của mình.

Uống xong, giơ chiếc ly rỗng lên trước mặt Lục Nhiên, chân thành nói: “Chỉ cần là rượu em rót, một giọt tôi cũng không để thừa.”

Lục Nhiên: “…”

Đệt, mình thật sự hơi cảm động rồi. Người này quả thực quá chịu chơi.

Nghe Kim không tiếc lời “mê hoặc”, Kỷ Mân nhíu mày, ngón tay vuốt ve dây dắt chó, ngoài cười nhưng trong không cười: “Còn một ly nữa đấy, Kim tiên sinh thích thì uống thêm chút đi.”

Tay cầm ly của Kim khựng lại.

Tuy rằng hắn ba hoa chích chòe uống cũng không hề lưỡng lự, nhưng mùi vị của rượu này quả thực kỳ quái đến khó tả...

Vậy mà còn phải uống thêm một ly sao?

Nhưng mà lời đã nói ra, Kim nhạy bén nhận ra ánh mắt của Kỷ Mân có vẻ hơi giận dữ.

Không còn cách nào khác, Kim đành uống nốt ly còn lại, trước khi rời đi còn cố tình ném cho Lục Nhiên một cái liếc mắt đưa tình, hẳn là đang tìm cơ hội đưa số liên lạc lần sau.

Lục Nhiên thì không hề hay biết Kim còn định đưa cậu tờ giấy nhỏ.

Sau khi Kim rời đi, cậu và Kỷ Mân nhìn nhau, vẻ mặt cả hai đều rất bình thường.

Kỷ Mân hỏi: “Còn muốn chơi tiếp không?”

“Không.” Lục Nhiên lắc đầu, “Không muốn đánh golf nữa.”

Kỷ Mân gật đầu, cùng cậu rời sân golf.

Trước khi đi, anh còn đặc biệt dặn dò chủ sân golf nhớ xử lý sạch sẽ mấy cái ly trên bàn.

Hai người dắt Đại Hoàng rời khỏi sân golf.

Khi gần đến bãi đỗ xe, Lục Nhiên không nhịn được bật cười.

Tiếng cười này như mở ra công tắc gì đó, cậu ôm bụng cười ngặt nghẽo đến nỗi không thở nổi.

“Đừng cười nữa.” Kỷ Mân dùng ngón tay ấn vào huyệt thái dương, cố gắng nghiêm mặt. Cuối cùng, anh cũng không nhịn nổi, phải chống tay lên trán mà cười theo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play