Mang theo một cảm giác nhột nhột, như có như không.
“Còn chỗ này.”
Đầu tạp chí lướt đến bên chân, gõ gõ: “Căng cơ lên.”
Lục Nhiên không nhịn được, tránh sang một bên.
Lục Nhiên quay đầu nhìn tạp chí cuộn trong tay Kỷ Mân.
Đều là đàn ông cả, chỉ cách đánh golf ban ngày giữa chốn đông người thì cứ dùng tay là được rồi.
Thế mà anh lại còn cầm thêm một cuốn tạp chí.
Cứ thấy sao sao ấy.
Dù vậy, dưới sự hướng dẫn của Kỷ Mân, cuối cùng Lục Nhiên cũng thành công đánh trúng một quả bóng.
Cậu không nhờ caddy nhặt bóng, mà tự mình dẫn Đại Hoàng phấn khởi đi tìm bóng.
Kỷ Mân nhìn theo bóng lưng cậu một lúc, đợi khi cậu đi xa mới lặng lẽ thu hồi ánh mắt.
Quay đầu lại, anh liền thấy vị tổng giám đốc ngồi đối diện dùng một loại ánh mắt một lời khó nói hết nhìn chằm chằm mình..
“Sao thế?” Kỷ Mân đặt tạp chí xuống, hỏi.
Vị tổng giám đốc: “… Không có gì.”
Chỉ là thấy hơi ê mặt. -Cá mặn thời @ vs TYT nha~
Cũng cảm giác mình ban ngày ban mặt mà bóng đèn xuất hiện ở đây thật sự rất thừa thãi.
Còn nữa, mấy người trẻ thật sự biết cách chơi quá đấy!
Lục Nhiên dạo một vòng, cuối cùng cũng tìm thấy quả bóng của mình, cũng hỏi điểm.
Cậu vừa định quay lại thì bên cạnh bỗng dừng lại một chiếc xe. Một vị khách không mời mà đến bước xuống. Ngẩng đầu nhìn, hóa ra là Kim Lino – lâu rồi không gặp.
Lần trước nhà Lino bị Kỷ Mân từ chối, sau đó lại đến tìm mấy lần nữa nhưng chẳng có kết quả gì.
Không biết nhà Lino có được cơ hội gì.
Hôm nay Kim vẫn mang dáng vẻ công tử đào hoa, vênh váo tự đắc như thường lệ.
Hắn dùng đôi mắt nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Lục Nhiên, rồi dùng thứ tiếng Trung không mấy chuẩn của mình nói: “Honey, lâu rồi không gặp. Từ sau lần uống ly rượu mà em rót, anh vẫn mãi không quên được hương vị đó.”
Lục Nhiên ngẩn người một lát, theo phản xạ hỏi: “Ly rượu nào?”
Kim cười đầy vẻ phóng đãng: “Tất nhiên là ly rượu em tự tay rót cho anh rồi.”
Lục Nhiên cũng nhớ ra đối phương đang nói đến ly rượu nào, im lặng trong chốc lát.
Mấy chuyện kiểu này cậu làm nhiều quá đến mức gần như không nhớ nổi. Lục Nhiên nhìn con hàng này một lúc.
Đại thiếu gia nhà Lino vẫn đang giữ hình tượng công tử phong lưu, nheo mắt cười, cố ý tỏa ra sức hút mê hoặc với Lục Nhiên.
Cậu định nói với hắn, ly rượu lần trước có gì nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cậu lại không nói. Thay vào đó, trên gương mặt Lục Nhiên xuất hiện một biểu cảm e thẹn, ngại ngùng hỏi: “Thật sao?”
“Đương nhiên rồi.”
Kim thâm tình nhìn Lục Nhiên buông lời đường mật như van xả nước: “Đó là hương vị mà cả đời này anh không thể nào quên.”
Lục Nhiên im lặng, cuối cùng cậu không kìm được mà gật đầu: “Đúng là đáng nhớ thật.”
Kim không ngờ cậu lại đáp lại thẳng thắn như vậy, ngớ người mất một giây nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần: “Anh rất thích dáng vẻ này của em.”
Lục Nhiên cười cười: “Vậy thì tốt quá.”
“Anh có việc muốn gặp Kỷ tổng. Em đi cùng anh chứ?”
Lục Nhiên không để tâm đến lời mời đó, cũng không bước lên xe điện nhỏ mà tự mình dẫn Đại Hoàng thong thả đi dọc sân cỏ.
Kim thấy thế cũng không lên xe, cứ thế đi theo.
Lần trước, nhà Lino tìm đến Kỷ Mân để bàn chuyện dự án nhưng bị từ chối thẳng thừng.
Sau đó, cha của Kim cũng đã cố gắng hết sức nhưng kết quả vẫn là bị Kỷ Mân làm mất mặt.
Gia đình Lino vừa chuyển từ nước ngoài về, vốn đã không có nhiều mối quan hệ. Lần này bị Kỷ Mân đối xử như vậy, cả thủ đô đều biết Kỷ Mân không xem trọng nhà họ Lino, khiến họ lâm vào thế khó.
Nhưng may thay, lần này họ có được một bước ngoặt.
Kim nghĩ lại lần trước Kỷ Mân có thái độ lạnh lùng với mình, chắc là do hắn đã quá phóng túng chọc giận người bên cạnh Kỷ Mân.
Nhưng hiện tại, nhà Lino không cần dựa vào Kỷ Mân nữa, cũng chẳng cần kiêng nể gì cả.
Hơn nữa…
Hắn nghe nói cậu thiếu niên này chính là cậu út nhà họ Thẩm, vừa mới được đón về.
Cơ hội mà nhà họ Lino vừa nắm được tuy không liên quan đến Kỷ gia, nhưng lại có chút cạnh tranh với nhà họ Thẩm.
Nếu hắn có thể chiếm được Lục Nhiên, đội nón xanh khiến Kỷ Mân bẽ mặt, vừa có thể khai thác thông tin nội bộ của nhà họ Thẩm.
Được cả đôi đường, tội gì không làm?
Nhìn thái độ của cậu dường như cũng có chút hứng thú với hắn?
**
Lục Nhiên trở lại chỗ Kỷ Mân.
Kỷ Mân cũng vừa bàn công việc xong.
Quay đầu lại thấy Lục Nhiên đi cùng Kim Lino, anh không khỏi nhướng mày.
Kim nở một nụ cười đầy ẩn ý.
Thấy có khách đến, vị tổng giám đốc vừa nói chuyện với Kỷ Mân tinh ý, khéo léo lấy cớ rời đi.
“Anh ta nói muốn gặp anh.” Lục Nhiên bước tới, giao dây dắt Đại Hoàng cho Kỷ Mân.
“Có việc?” -Cá mặn thời @ vs TYT nha~
Kỷ Mân liếc nhìn Kim, thái độ không mặn không nhạt.
Kim tự nhiên ngồi xuống đối diện Kỷ Mân, nói: “Đến để xin lỗi Kỷ tổng. Lần trước chúng tôi đã thất lễ.”
Nói xong, hắn lại nhịn không được thử hỏi: “Kỷ tổng có nghe về dự án đấu thầu HZ gần đây không? Nghe nói Thẩm Tinh Dục đã tạm dừng mọi việc ở nước ngoài, đích thân quay về để tranh giành dự án này?”
Nghe đến cái tên Thẩm Tinh Dục, Lục Nhiên chớp mắt một cái, song Kỷ Mân lại không muốn bàn sâu về vấn đề này, lạnh nhạt đáp: “Dự án đó không liên quan đến Kỷ thị.”
Nghe anh nói vậy, Kim lại càng yên tâm hơn. Nếu dự án này có Kỷ gia đứng sau, hắn ngược lại sẽ phải lo lắng Kỷ Mân giở trò.
Hai người trò chuyện thêm vài câu, ánh mắt Kim một lần nữa dừng trên người Lục Nhiên, đột nhiên cười khẽ nói: “Hôm qua mới được nghỉ mà sáng nay Kỷ tổng đã dẫn người đi đánh golf rồi.”
Lời này nghe như một câu đùa bình thường nhưng kết hợp với ánh mắt của hắn, Lục Nhiên lập tức nghe ra được hàm ý trong đó.
Hôm qua vừa nghỉ, hôm nay đã đứng dậy đi đánh golf được.
Kỷ Mân, anh không đủ bản lĩnh đúng không?
Ánh mắt Lục Nhiên lập tức trầm xuống.
Sao cậu có thể quên mất nhà Lino chứ?
Trách nhiệm của cậu là làm rõ tin đồn cho Kỷ Mân, vậy mà lại bỏ qua gia đình này.
Dù lần trước có gặp song lúc đó cậu vẫn chưa hiểu rõ nội dung công việc của mình. Nhưng để xảy ra tình huống như thế này, đúng là thiếu sót của cậu!
Kỷ Mân cũng khẽ nhíu mày, ánh mắt thoáng lộ vẻ không hài lòng. Chỉ là sự bất mãn ấy không đến từ những lời mỉa mai chế giễu ám chỉ của Kim nhắm vào anh.
Từ khi ngồi trên xe lăn, mấy lời như vậy, anh đã nghe quá nhiều, đến mức chả buồn bận tâm nữa. Thứ khiến anh không vui chính là ánh mắt của Kim khi nhìn Lục Nhiên. Cứ như thể cậu chỉ là một món đồ chơi có thể tùy ý bị lợi dụng.
Kỷ Mân mở miệng định nói nhưng bất chợt thấy Lục Nhiên bước lên phía trước.
Đứa nhỏ đứng bên cạnh anh, nhìn chằm chằm vào Kim Lino đối diện, gương mặt nghiêm túc vô cùng.
Sau đó bày ra dáng vẻ đầy khí thế, chuẩn bị lên tiếng.
Vừa thấy cậu như vậy, trán Kỷ Mân giật giật, nhanh chóng đoán ra cậu định làm gì.
Lúc này, bên cạnh, bốn, năm caddie vẫn đang đứng, cách đó không xa còn có những người đến chơi golf hoặc bàn công việc.
Nhìn bộ dạng của Lục Nhiên, Kỷ Mân chắc chắn lời cậu sắp nói âm lượng không hề nhỏ.
Chỉ trong tích tắc, đầu óc Kỷ Mân trống rỗng.
Anh vội vã, bất chấp tất cả, trước khi cậu kịp nói gì, bất ngờ đưa tay bịt miệng Lục Nhiên lại.
Thế giới bỗng chốc yên tĩnh lạ thường.
Kỷ tổng toát mồ hôi lạnh..
Không sao, không sao.
May mà… vẫn chưa kịp nói.