Kỷ Mân nhìn bầu trời bên ngoài, gọi tài xế đến đưa Lục Nhiên về. Dù sao cả thủ đô đều đã biết anh với đứa nhỏ này có một chân rồi nên cũng không cần tránh né gì cả.
Tối hôm ấy trong văn phòng, Kỷ Mân không nói gì.
Quản gia Trần tưởng rằng Kỷ Mân sẽ nhịn được, hoặc vốn chẳng có gì gọi là “nhịn.”
Trên đường về, người đàn ông luôn yên lặng ngồi ở ghế sau bất thình lình lên tiếng: “Người nhà họ Thẩm có phải đều có vấn đề không?”
“Hửm?” Quản gia Trần nghiên tai lắng nghe.
Chỉ thấy Kỷ Mân nghiêm túc cau mày, nói: “Bỏ qua cha mẹ đi nhưng cái cậu con nuôi đó… sống cùng những người như vậy không tốt cho lắm.”
Quản gia Trần không hiểu vì sao Kỷ Mân đột nhiên nhắc đến chuyện này.
Kỷ Mân hơi lo lắng, bởi cái người tên Thẩm Tinh Nhiễm kia rõ ràng thuộc trong “quần thể đặc thù.”
Chắc chắn sẽ đưa mấy loại người linh tinh về nhà.
Dù không có người ngoài, Lục Nhiên sống ở nhà họ Thẩm, không tránh được việc ăn uống cùng nhau.
Cho dù không ăn uống cùng, thì cũng phải thở chung một bầu không khí.
Không trách được mới lần thứ hai gặp lại cậu, lúc đó ngay cả bao cao su cậu cũng chẳng nhận ra. Thế mà giờ đây, đứa nhỏ này mở miệng nói liến thoắng nào là nấm bào ngư, nấm kim chi không biết ngượng.
Tất cả là do môi trường xấu gây ra.
Phân tích kỹ càng xong xuôi.
Kỷ tổng rất công bằng, tràn đầy sự quan tâm của bậc trưởng bối, không có bất kỳ tư tâm nào, nghiêm túc nói: “Vì sự phát triển của đứa nhỏ, tôi có nên đón cậu ấy về nhà ở không?”
Quản gia Trần: “……”
Hay thật, hóa ra ngài nói cả đống như vậy, mục đích là này à?
Chẳng phải chỉ vì trò chuyện chưa được bao lâu nên ngài buồn thôi sao?
Còn tưởng có thể nhịn, không ngờ làm lớn chuyện muốn bắt người về nhà luôn?
Quản gia Trần quay đầu, chăm chú quan sát Kỷ Mân.
Kỷ Mân nét mặt điềm nhiên, ngay thẳng, không hề có bất kì chột dạ nào cả.
Giống như anh đã tự hoàn thành việc thuyết phục bản thân, nghiêm túc tin rằng mình chỉ đang quan tâm đến môi trường trưởng thành của Lục Nhiên mà thôi.
Quản gia Trần im lặng một hồi, bỗng có chút nghi ngờ về cách giáo dục của Kỷ gia. Sao lại có thể dạy ra một người thần kỳ như vậy chứ.
Quản gia Trần thở dài: “Ngài vui là được rồi…”
Đến thứ Sáu, quản gia Trần phát hiện rằng sự nhẫn nhịn của Kỷ Mân lớn hơn ông tưởng.
Trước đây, Kỷ Mân không bao giờ nghỉ cuối tuần.
Lịch trình của anh lúc nào cũng kín mít, từ địa điểm này chuyển sang nơi khác không ngừng nghỉ. Lần này, khi trợ lý xác nhận lịch trình, anh chỉ liếc qua mà không nói gì.
Đợi trợ lý chuẩn bị rời đi, anh lại gọi người lại, lấy tờ lịch trình – gạch bỏ vài mục.
Cuối cùng chỉ giữ lại một buổi hẹn ở sân golf.
**
Ngày cuối tuần.
Lục Nhiên đến chỗ Kỷ Mân từ rất sớm.
Sau một tuần học tập liên tục, cuối cùng cậu cũng được trở lại với “công việc.”
Lục Nhiên ngay lập tức hóa thân thành một xã xúc đầy động lực, thậm chí còn xoa tay hầm hè: “Tối qua tôi đi ngủ sớm lắm, hôm nay rất có tinh thần. Nói đi, hôm nay chúng ta đi đâu làm gì?”
Kỷ Mân lặng lẽ liếc cậu một cái, đáp: “Đi đánh golf.”
Nghe nói sẽ đến sân golf, Lục Nhiên thất vọng “à” một tiếng .
Lông mày của Kỷ Mân lập tức nhướng cao hơn hẳn bình thường, lạnh lùng hỏi: “Không thích?”
“Cũng không phải không thích.” Lục Nhiên cẩn thận phân tích: “Chỉ là, sân golf chắc ít người quá, thế thì hiệu suất thấp.”
Kỷ Mân sững người, hỏi: “Hiệu suất gì?”
“Hiệu suất công việc chứ còn gì! Nếu công việc của tôi là giúp anh làm rõ tin đồn, thì những buổi tiệc lớn chắc chắn hiệu quả hơn.” Lục Nhiên nói năng đầy hùng hồn lý lẽ.
Sự tận tâm với công việc cùng thái độ phân tích kỹ lưỡng này, ông chủ nào nghe xong cũng phải cảm động đến rơi nước mắt.
Nhưng nghĩ đến nội dung “công việc” mà đứa nhỏ nhắc đến, Kỷ Mân chẳng thể cười nổi.
Anh trầm mặc một hồi, cuối cùng không nhịn được, khẽ hắng giọng, nhẹ nhàng nhắc nhở: “Thật ra… cũng không cần phải cố gắng như thế đâu.”
Lời vừa nói ra, ánh mắt hào hứng của đứa nhỏ lập tức lụi tắt.
Lục Nhiên nghiêm túc đến mức hơi áy náy: “Nhưng cả tuần nay tôi không làm việc đàng hoàng mà anh trả tôi nhiều tiền thế, không phải lỗ nặng sao.”
Kỷ Mân nghiêng đầu nhìn cậu.
Anh nhận ra, đứa nhỏ thực sự cảm thấy ngại ngùng. ( truyện trên app T Y T )
Cái cảm giác không thể thản nhiên nhận lòng tốt của người khác.
Lục Nhiên nghĩ ngợi: “Hay là…”
Kỷ Mân ngay lập tức đoán được cậu định nói gì.
Hay là không cần lương nữa, tôi có thể giúp anh miễn phí.
Nhưng mà Kỷ Mân không định để mối quan hệ thuê mướn này kết thúc.
Ngay khoảnh khắc đoán được ý định của cậu, anh liền ngắt lời: “Chất lượng quan trọng hơn số lượng.”
Nói xong, Kỷ Mân suýt nữa cắn lưỡi mình.
Anh đang làm gì vậy?
Khuyến khích đứa nhỏ tiếp tục “công việc” à?
Ấy thế mà ai kia lại cảm thấy rất hợp lý, nghiêm túc: “Anh nói đúng.”
Kỷ Mân: “……”
Anh quay đầu, nhìn ra cửa sổ, tự hỏi bản thân vừa thốt ra thứ ngớ ngẩn gì thế.
***
Mặc dù ban đầu nghe nói hôm nay sẽ đi sân golf, Lục Nhiên có chút thất vọng nhưng khi thật sự đến nơi, nhìn thấy thảm cỏ xanh rộng lớn, ánh mắt cậu sáng lên.
Kỷ Mân giấu ý cười trong đáy mắt.
Vị tổng giám đốc hôm nay đến để đàm phán với Kỷ Mân đã sớm nghe nói về việc trước đây Kỷ Mân rất bảo vệ vị thiếu gia nhà họ Thẩm này.
Lúc này, khi thấy Lục Nhiên, ông ta tỏ ra cực kỳ hòa nhã, nhiệt tình chào hỏi.
Trong ánh mắt không có chút gì mờ ám, giống như đang gặp lại một hậu bối quen thuộc — Kỷ Mân cảm thấy khá hài lòng.
Anh để đứa nhỏ dắt theo Đại Hoàng đi chơi, đồng thời dặn quản gia Trần đi theo.
Vị tổng giám đốc ngồi đối diện không khỏi lén quan sát Kỷ Mân.
Nghe nói vị gia chủ Kỷ gia sủng vị thiếu gia lưu lạc bên ngoài hơn mười năm này đến mức tận trời.
Nhưng bây giờ tận mắt chứng kiến thì chẳng thấy chút dấu hiệu nào.
Cậu tiểu thiếu gia đang đứng gần đó nghiên cứu gậy đánh golf, còn Kỷ Mân vẫn là con người không để lọt bất kù kẽ hở nào trên thương trường.
Không chút phân tâm, vẫn dễ dàng nắm bắt được mọi lỗ hổng trong lời nói của đối phương, không hề nhân nhượng chút nào trong dự án họ đang đàm phán.
Vị tổng giám đốc nọ khẽ thở dài.
Đúng là lời đồn không thể nào tin được, một người như Kỷ Mân, làm sao có thể thực sự để tâm đến người khác?
Ông ta cầm ly nước, đang suy nghĩ xem nên tìm cách đột phá từ đâu.
Chợt nghe người đàn ông đối diện lạnh lùng nói: “Dáng sai rồi.”
Tổng giám đốc ngẩn người: “Hả?”
Ông ta cúi xuống nhìn cách mình cầm ly nước, thầm nghĩ Kỷ Mân đúng là người cầu kỳ. Đang định hỏi anh muốn cầm kiểu gì, thì thấy cậu thiếu niên đứng sau lưng Kỷ Mân, lúc này đang tập đánh bóng, quay đầu lại hỏi:
“Sai chỗ nào?” -Cá mặn thời @ vs TYT nha~
“Thắt lưng và tay cứng đờ như vậy, không đánh trượt mới là lạ.” Kỷ Mân nói: “Từ nãy giờ nhìn xem cậu đánh trúng được mấy lần.”
Vị tổng giám đốc bên cạnh: “……”
Lục Nhiên nghe vậy điều chỉnh tư thế.
Nhưng chỉnh xong lại càng cứng nhắc, vung gậy chẳng chạm trúng quả bóng.
Chỉ thấy người đàn ông vừa đàm phán vô cùng sắc bén trước đó thở dài một tiếng.
Anh xoay bánh xe lăn, đưa tay chỉnh lại tư thế cho đứa nhỏ. Ngón tay sắp chạm đến eo và cánh tay cậu thì lại nhẹ nhàng rút về.
Như để giữ khoảng cách, anh cầm quyển tạp chí trên bàn, cuộn lại, dùng làm cây thước.
“Chỗ này, còn chỗ này nữa. Đừng cứng nhắc như vậy.”
Đầu tạp chí chạm nhẹ qua lớp vải trên eo và cánh tay Lục Nhiên.