Ai mà ngờ, Thẩm Tinh Nhiễm lại dẫn Trương Lân đến đây. Kỷ Mân không biết phải nói gì, nhưng mà có một điều anh vô cùng rõ ràng đó là chuyện này tuyệt đối không thể để Lục Nhiên biết.
Bất kể là biết phần nào… đứa nhỏ này đều sẽ cười anh đến chết mất. Vì vậy, Kỷ Mân trả lời dứt khoát: 【Không có chuyện gì, chỉ là hỏi vu vơ thôi.】
Tin nhắn vừa gửi đi, phía bên kia im lặng một lúc không trả lời. Kỷ Mân nghĩ chắc là vào học rồi.
Không ngờ một lát sau, Lục Nhiên gửi lại một ảnh chụp màn hình. Trên ảnh là tin nhắn đầu tiên của anh, ngắn gọn mà gấp gáp, chỉ vài chữ: 【Gửi tin nhắn thoại, nhanh lên.】
Kỷ Mân không hiểu ý ảnh chụp màn hình này có nghĩa gì.
Rồi phía bên kia lại gửi đến một meme biểu cảm 《chó con ngỡ ngàng.jgp》
Cuối cùng, cậu ấy nửa kín nửa hở, hỏi:【Anh… đừng nói là vì muốn nghe giọng tôi nên mới bắt tôi gửi tin nhắn thoại đấy nhé?】
Câu nói này không nói thẳng ra.
Nhưng từng chữ đều như ngấm đượm giọng điệu đầy tiếc nuối của đứa nhỏ nào đó: Thấy chưa, anh vẫn thích tôi mà.
Kỷ Mân: “……”
Rất tốt, đúng là phong cách của Lục Nhiên.
Không cần tin nhắn thoại, cũng có thể xác nhận đây là chính chủ.
Kỷ Mân giận đến mức nhắn liền mấy tin: 【Trong đầu cậu suốt ngày toàn nghĩ vớ vẩn gì vậy!】
【Cất điện thoại đi, lo mà học cho đàng hoàng!】
Lục Nhiên nằm bò trên bàn học, nghịch điện thoại.
Điện thoại của cậu hơi lag, vuốt mãi mới hiện tin nhắn.
Thực ra, với mức lương mà Kỷ Mân trả, cậu hoàn toàn có thể mua một cái điện thoại xịn hơn song nghĩ đến việc bỏ tiền ra lại thấy tiếc.
Dù gì điện thoại chỉ cần chưa hỏng thì vẫn còn dùng được.
Bạn cùng lớp bên cạnh thấy cậu cứ nhắn tin với một người có biệt danh “Đại Ma Vương,” không nhịn được sáp qua hỏi: “Cậu đang yêu đương đấy à?”
Lục Nhiên ngẩng đầu lên, định đáp: “Không, chỉ là ông chủ thôi.”
Lời khắp ra khỏi miệng, chợt nghĩ nếu Kỷ Mân đến trường mình, chắc vai “bạn trai cũ” vẫn phải tiếp tục diễn. Nghĩ nghĩ một lúc, mới đáp: “Là ông chủ… kiêm bạn trai cũ mà tôi đang theo đuổi?”
Bạn cùng lớp lần đầu nghe một mối quan hệ phức tạp như vậy, đực người ra.
Nhưng rất nhanh, Lục Nhiên cũng chẳng còn tâm trí để ý nữa.
Buổi sáng học xong, cậu chạy ra căn tin ăn một bữa, rồi tranh thủ trưa lại ghé qua phòng thí nghiệm.
Tại đây, cậu nhận được một tin tốt.
Năm nay Học viện chất lượng cao lại tuyển sinh.
Không như những yêu cầu phức tạp dành cho sinh viên năm nhất, lần này chỉ cần đạt đủ tín chỉ và vượt qua vòng phỏng vấn.
Với Lục Nhiên, đây rõ ràng là một tin tốt.
Cậu tính toán lại số tín chỉ cần thiết, liền đăng ký một lúc mấy môn tự chọn.
***
Nhà họ Thẩm,
Chiều hôm đó, Thẩm Hồng Nguyên không đến công ty mà về nhà sớm, đợi tin tức tốt từ Thẩm Tinh Nhiễm.
Trong thâm tâm, ông thậm chí hy vọng tối nay Thẩm Tinh Nhiễm đừng quay về. Tuy nhiên Thẩm Hồng Nguyên cũng biết đó chỉ là mơ tưởng.
Mọi thứ đều phải từng bước một, hôm nay chỉ cần Thẩm Tinh Nhiễm nói chuyện được với Kỷ Mân, có thể tạo mối liên hệ, đã là chuyện tốt rồi.
Nhưng mà với năng lực của đứa con này, Thẩm Hồng Nguyên vẫn rất tự tin. Chẳng bao lâu sau, ông thấy Thẩm Tinh Nhiễm bước vào biệt thự.
Thẩm Hồng Nguyên ngẩn ra, theo phản xạ hỏi: “Sao về sớm vậy?”
Thẩm Tinh Nhiễm trông có vẻ ỉu xìu, chỉ đáp: “Không có chuyện gì, nên về thôi.”
Thẩm Hồng Nguyên mỉm cười với hắn, hòa nhã nói: “Ngồi xuống uống cốc nước đã.”
Đợi Thẩm Tinh Nhiễm ăn thêm chút đồ.
Ông mới giả vờ hỏi: “Kỷ tổng nói thế nào? Lần tới hẹn gặp lúc nào rồi?”
Thẩm Tinh Nhiễm ngừng lại, không nhịn được mà than phiền: “Ba à, cái tên Kỷ Mân đó đúng là có bệnh hay sao ấy! Cái này cũng không thích, cái kia cũng không thích!”
“Ý con là gì?” Thẩm Hồng Nguyên ngạc nhiên.
Thẩm Tinh Nhiễm đành phải kể lại chuyện mình và Trương Lân bị đuổi ra ngoài.
Thẩm Hồng Nguyên trầm mặt nghe xong cũng không thể tin nổi.
Thấy ông không vui, Thẩm Tinh Nhiễm lưỡng lự một lúc rồi nói: “Anh cả chẳng phải sắp về rồi sao? Đợi anh cả về, để anh ấy đứng ra làm trung gian không phải tốt hơn sao?”
“Quan trọng không phải là chuyện này!” Thẩm Hồng Nguyên bực bội xua tay, xong lại gắt gỏng mắng: “Sao anh vô dụng thế chứ?”
Thẩm Tinh Nhiễm nghẹn họng, không nói được lời nào.
Thẩm Hồng Nguyên sốt ruột đi qua đi lại trong phòng khách.
Cả nhà chẳng có ai khiến ông bớt lo lắng được.
Xem ra vẫn phải tự mình ra tay thôi.
Đã mấy ngày Lục Nhiên không đến “làm việc”.
Sáng đưa Đại Hoàng đến và tối đón về, tổng cộng chỉ nói được với Kỷ Mân vài câu.
Mỗi ngày cậu đều vui vẻ đi, rồi lại háo hức đến. Nếu có thời gian trò chuyện, trong miệng toàn nhắc đến thí nghiệm.
Thoạt nhìn, Kỷ Mân không có biểu hiện gì bất thường.
Anh không nổi cáu, dường như mọi thứ vẫn như trước.
Thậm chí so với lúc Lục Nhiên còn ở đây, số lần anh nổi quậu còn ít hơn.
Người càng yên tĩnh hơn cơ mà sự yên tĩnh ấy lại khiến người ta cảm thấy không bình thường.
Thỉnh thoảng trong lúc đang làm việc, anh bất chợt ngẩng đầu, nhìn chiếc bàn nhỏ trống trơn đối diện mà xuất thần.
Đôi lúc, quản gia Trần nghĩ rằng anh sắp không nhịn được mà hỏi: Đứa nhỏ này rốt cuộc học bao nhiêu môn vậy? Hoặc: Sinh viên bây giờ bận rộn đến mức ấy sao?
Nhưng quản gia Trần không rõ đây là do ông tưởng tượng hay Kỷ Mân thật sự định hỏi, chỉ là đến phút cuối lại kìm lại.
Dạo này, anh dường như đột nhiên rất thích ở bên Đại Hoàng. Trước kia, Kỷ Mân không thích rời khỏi văn phòng hay bước ra ngoài tòa nhà.
Do vấn đề sức khỏe, mỗi lần ra ngoài đều có người đi theo sau nhưng giờ đây, anh còn đặt báo thức, dành thời gian để dắt Đại Hoàng đi dạo.
Tay cầm dây dắt chó có gắn hình thỏ nhỏ, ngồi trên xe lăn, lặng lẽ đi dạo dưới ánh mặt trời.
Kỷ Mân là người rất ít nói.
Đại Hoàng lại là chó già gần 10 tuổi, trừ lúc ở cạnh Lục Nhiên, nó rất ít khi tỏ ra hoạt bát.
Thế nên cảnh một người một chó lững thững đi dạo thật yên ắng đến quá đáng.
Quản gia Trần đã theo sau vài lần, một hôm không nhịn được mà nói: “Ngài biết giờ ngài trông giống gì không?”
Kỷ Mân ngẩng đầu, im lặng nhìn ông.
Không hề có vẻ mặt bị Lục Nhiên chọc giận tức đến mức muốn hộc máu thăng thiên tại chỗ như mọi ngày.
Quản gia Trần thở dài, nói: “Giống như một ông lão ở nhà một mình, con cái đi học hoặc đi làm xa, cô đơn không có ai bầu bạn.”
Kỷ Mân: “……” -Cá mặn thời @ vs TYT nha~
***
Buổi tối, Lục Nhiên đến đón Đại Hoàng.
Đứa nhỏ quen thuộc đẩy cửa văn phòng, vừa vào đã không nhịn được phàn nàn: “Có một giảng viên kỳ quặc quá, lại còn điểm danh ngược!”
Kỷ Mân nhướng mày nhìn cậu: “Cho nên cậu trốn học bị bắt à?”
Lục Nhiên: “……”
Bỗng dưng cậu có cảm giác tội lỗi như bị phụ huynh bắt gặp.
Đây có lẽ là lần hiếm hoi trong đời cậu cảm nhận được loại cảm xúc này.
“Tôi không trốn học.” Lục Nhiên vừa vuốt ve đầu Đại Hoàng vừa giải thích: “Chỉ là chạy từ tòa nhà thí nghiệm sang hơi muộn một chút, may mà không bị trừ điểm!”
Lục Nhiên hào hứng, rõ ràng còn muốn kể thêm gì đó nhưng nhìn đồng hồ, lại nói: “Tôi phải về rồi, sáng mai có tiết, phải dậy sớm.”
Cậu đứng lên vỗ tay gọi Đại Hoàng: “Đại Hoàng, đi thôi!”
Một người một chó rời khỏi văn phòng.
Kỷ Mân không giữ người.
Phòng làm việc vừa ồn ào một lúc giờ đây lại trở về với sự yên tĩnh. Thậm chí vì sự náo nhiệt ngắn ngủi ấy, mà sự yên tĩnh này lại khiến người ta bực bội.