Thẩm Tinh Nhiễm nhớ lại sự kiện trong tiệc mừng thọ của Thẩm Hồng Nguyên lần trước. Nếu hắn đoán không sai, thì việc Kỷ Mân tỏ ra không ưa mình như vậy, chủ yếu là vì hắn không phải gu của anh.

Tuy nhiên Thẩm Tinh Nhiễm luôn có thói quen chuẩn bị phương án dự phòng cho bất cứ việc gì.

Giờ nhìn thái độ tránh như tránh rắn độc của Kỷ Mân hắn cũng không cảm thấy thất vọng. Ngược lại, hắn cười đầy tự tin: “Kỷ tổng, ngài đừng vội, hôm nay tôi còn dẫn theo một người bạn, chắc chắn ngài rất muốn gặp người đó.”

“Đừng!” Kỷ Mân nhếch mép “ha” cười lạnh một tiếng: “Tôi không có hứng thú với cậu hay bạn của cậu.”

Dù vậy Thẩm Tinh Nhiễm chẳng hề có ý định từ bỏ: “Nhưng người này không giống nhau. Tôi biết hôm nay tâm trạng ngài không tốt nhưng nếu gặp người đó, ngài nhất định sẽ rất vui.”

Thái độ chắc chắn của đối phương khiến Kỷ Mân hơi tò mò.

Ai mà có thể khiến anh cảm thấy vui vẻ chứ?

Cơ mà nghĩ kỹ lại, sắc mặt Kỷ Mân thoáng trầm xuống.

Người mà Thẩm Tinh Nhiễm nói có phải là Lục Nhiên không?

Chẳng phải Lục Nhiên đang đi học à? Hay là người nhà họ Thẩm giở trò gì đó để ép đứa nhỏ này quay về?

Nếu đúng vậy, thì Thẩm Tinh Nhiễm nói vòng vo nãy giờ, hóa ra là muốn chơi trò bắt cóc uy hiếp?

Kỷ Mân lập tức cúi đầu, gửi tin nhắn Wechat cho Lục Nhiên, xong quay sang ném cho quản gia Trần một ánh mắt.

Quản gia Trần hiểu ý, liền gật đầu.

Nhìn thái độ nghiêm túc của Kỷ Mân, Thẩm Tinh Nhiễm nghĩ mình không uổng công chuẩn bị.

Hắn lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn.

Không lâu sau, một bóng người xuất hiện, đi tới.

Hóa ra là Trương Lân đã lâu không gặp, tay cầm điện thoại, vẻ mặt đầy hoang mang bước tới. Nhìn thấy Thẩm Tinh Nhiễm, hỏi: “Sao em lại ở đây? Đấu giá bắt đầu rồi.”

Nói xong, quay đầu nhìn thấy Kỷ Mân, sắc mặt từ từ chuyển sang xanh lét..

Kỷ Mân liếc mắt nhìn người đó một cái, vẻ mặt thờ ơ. Anh nhìn chằm chằm vào Thẩm Tinh Nhiễm, trầm giọng hỏi: “Người cậu nói đâu?”

Thẩm Tinh Nhiễm thoáng sững sờ, chỉ vào Trương Lân bên cạnh, đáp: “Chính là người này!”

Kỷ Mân nhìn Trương Lân, lông mày hơi nhíu lại: “Cậu ta là ai?”

Rồi lại nói thêm: “Đừng lòng vòng nữa. Cậu định làm gì thì nói thẳng đi.”

“Hả?” Thẩm Tinh Nhiễm cảm thấy thật nực cười.

Hừ. Chắc chắn tên què này đang giả vờ, không muốn lộ điểm yếu nên cố nén vui sướng giả bộ không quen biết.

Thẩm Tinh Nhiễm vẻ ‘tôi hiểu mà’, bật cười: “Kỷ tổng, ngài làm vậy mất vui thật đấy. Chuyện xảy ra trong tiệc mừng thọ của cha tôi, cả thủ đô ai mà không biết? Tôi không có ác ý, nên ngài đừng cố giấu niềm vui làm gì.”

Vừa nói, hắn vừa vươn tay, kéo mạnh Trương Lân về phía trước.

Kỷ Mân: “……”

Sắc mặt anh thoáng trống rỗng. Cảm giác căng thẳng và đề phòng ban đầu bỗng dưng hóa thành sự ngơ ngác.

Tiệc mừng thọ của Thẩm Hồng Nguyên?

Cố nén niềm vui?

Kỷ Mân lại nhìn người đứng bên cạnh Thẩm Tinh Nhiễm thêm một lần nữa, trong đầu vang lên tiếng “ ầm ầm.” ( truyện đăng trên app TᎽT )

Cảnh tượng từng bị bắt quả tang tại trận, không cách nào giải thích đột ngột hiện lên trong trí nhớ, biểu tỉnh Kỷ Mân nứt ra trong chớp mắt, chỉ vào Trương Lân, hỏi: “Người mà cậu nói đến là cậu ta?”

Thẩm Tinh Nhiễm gật đầu.

“Là cậu ta?”  Kỷ Mân xác nhận lần nữa.

Thẩm Tinh Nhiễm: “Đúng vậy, ngài còn nghĩ là ai?”

“Phụt…”

Quản gia Trần không nhịn được, bật cười.

Còn biểu cảm của Kỷ Mân trong thoáng chốc trở nên cực kỳ phức tạp. Trước tiên là thở phào nhẹ nhõm, gạt bỏ lo âu. Tiếp đó là cạn lời.

Khi nhận ra phản ứng vô thức của mình là lo lắng cho đứa nhỏ nào đó bị bắt cóc, thẹn quá hoá giận.

Trộn lẫn với sự phiền muộn khi bị Lục Nhiên chơi khăm, sự bực tức cuối cùng hóa thành một cơn giận dữ.

“Thứ nhất” anh nói với Thẩm Tinh Nhiễm:  “Đừng suốt ngày gọi anh trai, cậu ấy không lớn hơn cậu bao nhiêu, càng không có trách nhiệm phải coi cậu là em trai mà chăm sóc.”

Thẩm Tinh Nhiễm ngu người.

“Thứ hai” giọng Kỷ Mân trở nên lạnh lẽo: “Dẫn bạn của cậu biến khỏi đây nhanh.”

Cuối cùng, anh quay sang nhìn người phụ trách buổi đấu giá, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Mấy người làm ăn kiểu gì mà ai cũng có thể vào đây được vậy?”

Nói xong, anh quay xe định bỏ đi.

Người phụ trách hoảng hốt, nào dám để anh rời khỏi, vội vàng gọi bảo vệ, đuổi cổ Thẩm Tinh Nhiễm với Trương Lân ra ngoài.

Bị bảo vệ đẩy ra ngoài, Thẩm Tinh Nhiễm vẫn ngơ ngác.

Có chuyện gì vậy?

Rõ ràng hắn đã chuẩn bị rất kỹ càng mà!

Ủa là sao? -Cá mặn thời @ vs TYT nha~

***

Trong buổi đấu giá, 

Kỷ Mân thật sự muốn rời đi sớm nhưng nghĩ đến bức tranh kia, anh quyết định nể mặt ban tổ chức mà ở lại.

Lúc này, điện thoại trong túi áo khoác của anh rung nhẹ – là điện thoại cá nhân của anh.

Kỷ Mân lấy ra xem – tin nhắn của Lục Nhiên.

Thực ra trợ lý của anh trước đó đã xác nhận tình hình an toàn của Lục Nhiên, nói rằng cậu đang trong một lớp học nào đó ở tòa nhà tổng hợp của Đại học Y.

Nếu không, Kỷ Mân đã chẳng dễ dàng bỏ qua cho Thẩm Tinh Nhiễm như vậy.

Lục Nhiên trả lời tin nhắn của anh vừa gửi bằng một tin nhắn thoại.

Kỷ Mân đeo tai nghe, mới nhấn vào phát tin nhắn.

Bên kia có lẽ vừa tan học, âm thanh nền rất ồn ào.

Còn có tiếng đạp xe, tiếng sinh viên bàn luận và phàn nàn: “Thằng ngu nào sắp xếp thời khóa biểu này vậy chứ…”

Bầu không khí ngập tràn sức sống tuổi trẻ bên kia tràn qua tai nghe dường như xóa nhòa mọi mệt mỏi.

Rõ ràng nhất là tiếng thở nhẹ của ai kia, giống như đang ôm sách chạy từ tòa nhà giảng dạy này sang tòa nhà khác. Vừa chạy, vừa nói vào mic điện thoại: “Có chuyện gì mà một hai phải bắt tôi gửi tin nhắn thoại vậy?”

Khi nghe thấy giọng nói, Kỷ Mân không biết phải diễn tả cảm giác của mình thế nào.

Hôm nay là ngày Lục Nhiên khai giảng.

Bên cạnh anh bỗng thiếu vắng một bóng dáng quen thuộc.

Thay đổi cũng không lớn, bởi bên cạnh anh còn có rất nhiều rất nhiều người khác.

Nhưng lại rất lớn.

Chính xác hơn, đây không phải là một “sự thay đổi”, mà là việc rút bỏ “sự thay đổi” đột ngột xuất hiện trong cuộc sống anh trước đây.

Anh quay lại trạng thái trước kia.

Chỉ là hiện tại trạng thái ấy lại khiến anh cảm thấy khó thích nghi.

Nên khoảnh khắc nghe thấy giọng của đứa nhỏ, nói thế giới đen trắng hóa thành rực rỡ sắc màu có lẽ hơi khoa trương. Nhưng Kỷ Mân thực sự cảm nhận rõ ràng rằng, chất giọng đặc biệt của Lục Nhiên như xuyên thủng phá tan lớp xiềng xích vô hình đang trói buộc anh.

Khiến mọi thứ bỗng trở nên sống động, chân thật.

Cuộc sống dường như chưa từng thay đổi, nhưng đồng thời lại có thứ gì đó đã khác đi.

Trong lúc anh còn nghe tin nhắn thoại đầu tiên, Lục Nhiên lại gửi thêm một tin nữa: “Cả sáng và chiều nay lịch học tôi kín mít nhưng mấy môn này nhạt lắm. Nếu cần thì tôi trốn học qua đó!”

Khóe môi Kỷ Mân bất giác cong lên.

Lá gan lớn thật, dám thản nhiên đề cập đến chuyện trốn học trước mặt anh.

【Lo mà học hành tử tế đi! 】 Kỷ Mân gõ một tin nhắn trả lời lại.

Bên kia có vẻ đang giờ ra chơi, chưa vào lớp. Lục Nhiên đang công khai chơi điện thoại, nên tin nhắn trả lại rất nhanh:【Vậy anh tìm tôi làm gì?】

Kỷ Mân im lặng một lúc, nghĩ về lý do mình gửi tin nhắn, cảm thấy hơi xấu hổ. Cái tên Thẩm Tinh Nhiễm mở miệng là nói về “người mà anh gặp chắc chắn sẽ vui.”

Lúc đó anh đúng hồ đồ nên mới nghĩ ngay đến Lục Nhiên. Còn tưởng đứa nhỏ này bị người nhà họ Thẩm làm gì đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play