Nhớ lại mấy lời Lục Nhiên nói hôm qua, biểu cảm của Kỷ Mân cũng thoáng méo mó.

Cái gì mà quần thể đặc thù?

Liên quan gì đến anh chứ!

Lúc này, bỗng truyền đến một giọng nói: “Xin hỏi, đây có phải là Kỷ tiên sinh không?”

Kỷ Mân nhíu mày. Nhìn qua, thấy Thẩm Tinh Nhiễm – đứa con nuôi của nhà họ Thẩm – đứng cách đó không xa.

Thẩm Tinh Nhiễm tốn rất nhiều công sức mới lấy được thư mời để chen chân vào buổi đấu giá này.

Nhưng vì vị trí các ghế được bố trí rất thưa, hắn mất không ít thời gian mới tìm ra được chỗ của Kỷ Mân. Vừa đang sầu não nghĩ cách mở lời thì thấy con chó của Lục Nhiên.

Tuy rằng rất ngạc nhiên vì Kỷ Mân ấy thế mà chịu giúp Lục Nhiên nuôi chó, song điều này lại vô tình trở thành cách bắt chuyện tốt nhất.

Thẩm Tinh Nhiễm cúi người xuống, vỗ tay với vẻ phấn khích: “Đại Hoàng, là anh đây!”

Thế nhưng, vẻ hớn hở trên mặt hắn nhanh chóng bị xịt keo cứng ngắt. Vì chú chó vốn đang yên tĩnh nằm cạnh xe lăn của Kỷ Mân chỉ liếc nhìn hắn một cái, sau đó sợ hãi chui tọt xuống gầm xe lăn.

Kỷ Mân cúi xuống nhìn chú chó nhỏ, sau đó lại nhìn Thẩm Tinh Nhiễm, nhíu mày.

Lục Nhiên hiếm khi nhắc đến người nhà họ Thẩm, cũng chưa từng đưa ra bất kỳ đánh giá nào. 

Kỷ Mân đối với người con nuôi này lại càng không để ý…. Nhưng hiện tại anh khá là bất ngờ. 

Đại Hoàng là một con chó rất thân thiện, kể cả khi vô tình bị người khác giẫm lên chân hoặc đuôi ở công ty, nó cũng không tỏ ra sợ hãi như vậy.

Đây là lần đầu tiên Kỷ Mân thấy Đại Hoàng có phản ứng né tránh ai đó.

Anh đưa dây dắt trong tay cho trợ lý, bảo mang ít đồ ăn vặt để dụ Đại Hoàng đi.

Sau đó, mới nghiêm túc nhìn về phía Thẩm Tinh Nhiễm.

Một thoáng lúng túng lướt qua khuôn mặt của Thẩm Tinh Nhiễm. Nhưng hắn không tránh né, ngược lại còn thuận thế nói: “Đại Hoàng ở nhà tương đối sợ tôi, bởi vì mỗi khi nó muốn thân thiết với tôi, anh trai tôi luôn…”

Hắn cố ý bỏ lửng, để lại đủ không gian cho người ta tưởng tượng.

Kỷ Mân khẽ nhướng mày.

Lục Nhiên sẽ làm gì với Đại Hoàng?

Nếu có một ngày nào đó kể cả khi Đại Hoàng ị lên gối của cậu, có khi đứa nhỏ này cũng chỉ ôm Đại Hoàng hôn chụt chụt mấy cái mà khen “Con trai của ba biết chọn chỗ ghê!”

Kỷ Mân hơi mất kiên nhẫn, bảo trợ lý đi tìm người phụ trách buổi đấu giá đến.

Đúng lúc này Thẩm Tinh Nhiễm lại nói: “Anh trai tôi thường xuyên nhắc về ngài…”

Nghe câu đó Kỷ Mân vẫy tay ra hiệu cho trợ lý dừng lại. Anh muốn nghe xem Lục Nhiên ở nhà nói gì về mình.

Thẩm Tinh Nhiễm thấy phản ứng của anh, biết mình đã có cơ hội, lập tức bắt đầu màn  ‘pha trà’.

“Nghe nói ngài rất chăm sóc anh tôi, còn quen biết với anh cả tôi. Cha tôi và tôi luôn muốn đích thân đến cảm ơn, nhưng anh tôi lại nói rằng ngài…”

Hắn cẩn thận liếc nhìn Kỷ Mân một cái, rồi mím môi, làm ra vẻ khó xử, sau đó mới nói tiếp: “Anh ấy nói ngài tính khí không được tốt… còn nói, nếu chúng tôi đến tìm ngài, anh ấy sẽ…”

Nói đến đây, Thẩm Tinh Nhiễm cắn môi, cúi đầu xuống.

Kỷ Mân nghe thế, trầm mặt một lúc, thậm chí không kìm được cảm giác muốn bật cười.

Cái người tên Thẩm Tinh Nhiễm này, nhìn là biết chẳng nói câu nào thật lòng, song câu vừa rồi, lại đúng kiểu Lục Nhiên có thể nói ra… -Cá mặn thời @ vs TYT nha~

Cái khả năng gắn kết hoàn hảo những hành vi của mình vào thói xấu của người khác, thậm chí còn làm nó trầm trọng hơn.

Không phải ai cũng có được.

Thẩm Tinh Nhiễm thao thao bất tuyệt, nhưng không nhận được phản hồi. Hắn nhíu mày, trong lòng cũng có chút phiền.

Nói là rất để ý đến Kỷ Mân, thật ra cũng không hẳn. Thẩm Tinh Nhiễm biết thân phận và địa vị của Kỷ Mân, nhưng khi biết là người tàn tật, liền mất hết hứng thú.

Nếu có thể kéo Kỷ Mân vào trong ao cá của mình đương nhiên là một chuyện tốt. Tuy nhiên với một người như Kỷ Mân thì rủi ro quá lớn.

Sau khi cân nhắc thiệt hơn, Thẩm Tinh Nhiễm cũng không để ý nhiều nữa. Nhưng nếu đã quyết định làm, hắn liền thức cả nguyên đêm suy nghĩ kế hoạch.

Một người tàn tật như Kỷ Mân cần nhất là gì?

Tất nhiên là sự ấm áp và an ủi từ người khác!

Mà đây lại chính là thứ Thẩm Tinh Nhiễm giỏi nhất.

Chỉ cần hắn ra tay, chắc chắn sẽ dễ dàng quay Kỷ Mân như chong chóng.

Thẩm Tinh Nhiễm nhìn người đàn ông trên xe lăn, chậm rãi bước lại gần vài bước, dùng ánh mắt đầy dịu dàng pha chút thương cảm nhìn xuống đôi chân giấu dưới lớp chăn mỏng của Kỷ Mân, nhẹ giọng nói: “Nhưng, đó chỉ là suy nghĩ của anh tôi. Còn tôi thì không nghĩ như vậy.”

Thẩm Tinh Nhiễm ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn vào mắt Kỷ Mân. Cố gắng dùng ánh mắt chất chứa tình cảm để cảm hóa người đàn ông này, dạt dào cảm xúc:  “Trong mắt tôi, khuyết điểm của ngài hoàn toàn không phải là nhược điểm.”

“Khuyết điểm… là một vẻ đẹp không gì sánh được!”

Vừa nói, hắn vừa vươn tay, định chạm vào đầu gối của Kỷ Mân.

Nhưng tay hắn chưa kịp chạm tới, đã thấy người đàn ông ngồi trên xe lăn cùng với quản gia của anh “vèo” đột ngột lùi lại hơn một mét.

Chủ tớ hai người này không hiểu sao, lại nhìn hắn với ánh mắt đầy kinh hãi. 

Kỷ Mân cùng Trần quản gia liếc nhau, cả hai đều thấy được khiếp sợ trong mắt đối phương. ( truyện trên app T Y T )

Nếu Lục Nhiên có mặt ở đây, nhất định sẽ đoán được nội dung trong ánh mắt của họ.

Chắc chắn là: Thật sự có “quần thể đặc thù” này sao?!

Kỷ Mân nghĩ đến việc người kia suýt nữa chạm vào tấm chăn mỏng của mình, bất giác nổi cả da gà. Ngay lập tức giơ tay, hất tấm chăn ra.

Nếu là trước đây, nghe câu “khuyết điểm là một vẻ đẹp không gì sánh được,” có lẽ anh sẽ nghĩ người ta đang nói về nghệ thuật.

Nhưng sau màn “tẩy não” của Lục Nhiên.

Khi nghe đến mấy từ khóa này, đầu anh lập tức hiện lên dòng chữ to đùng trên bài báo kia: 《Để tìm kiếm khoái cảm, chủ động lây nhiễm bệnh truyền nhiễm…》

Và cả những lời Lục Nhiên cứ nhắc đi nhắc lại: đồng tính các anh.

Khiến Kỷ Mân hận không thể cách xa Thẩm Tinh Nhiễm tới tám mét.

Vấn đề khiết phích của anh còn chưa đến mức nghiêm trọng khiến anh phải xa lánh như tránh hồng mang mãnh thú vậy. Nhưng nếu liên quan đến vấn đề về tư duy và đời sống riêng tư, thì không thể được!

Tay của Thẩm Tinh Nhiễm vẫn lơ lửng giữa không trung.

Hắn nhìn cảnh tượng này, người cũng đờ ra, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Này rõ ràng là Kỷ Mân bị bệnh mà?

Hắn vừa nói toàn lời khen ngợi, sao người này lại có biểu cảm như thế?

Thẩm Tinh Nhiễm hít sâu một hơi, cố gắng tiếp tục, bày ra vẻ vô tội,  hỏi: “Anh tôi đã nói gì với ngài sao?”

Ai ngờ câu hỏi này lại khiến Kỷ Mân càng chắc chắn hơn về việc Thẩm Tinh Nhiễm thuộc về nhóm “quần thể đặc thù” kia.

Ánh mắt anh nhìn hắn càng thêm lạ lùng.

Thẩm Tinh Nhiễm nói tiếp: “Thật ra anh tôi luôn ghét tôi…”

Lời này của hắn nói ra, nếu là người khác đã sớm bắt đầu sinh lòng  đồng cảm với hắn.

Nhưng mà người đàn ông ngồi trên xe lăn lại im lặng một lát, sau đó nghiêm túc hỏi: “Cậu ấy ghét cậu, chẳng phải là điều nên làm sao?”

Thẩm Tinh Nhiễm bị câu nói này làm nghẹn đến mức suýt ngất, như thể sức hút của mình không có đất dụng võ.

Nhưng hắn không nghĩ đây là vấn đề của hắn. Chắc chắn là do Lục Nhiên đã bêu rếu hắn. Hoặc gu thẩm mỹ của Kỷ Mân tuyệt đối có vấn đề. Người có thể ở chung một chỗ với Lục Nhiên thì thường thức chắc cũng chả ra gì,

Còn thêm một lý do nữa...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play