“Là anh bảo tôi nói đấy nhé!” 

Nếu Kỷ Mân từng xem qua tình huống của Cố Ninh Khải, có lẽ giờ phút này anh đã vội vàng ngăn Lục Nhiên lại. Nhưng rất tiếc, lúc đó anh không có mặt. Trái lại còn hứng thú thúc giục: “Nói mau!”

Dứt lời, Lục Nhiên cũng không nhịn được nữa. Cậu nhìn trái nhìn phải, thấy không ai chú ý, liền rướn người về phía trước, che miệng lại, hạ giọng, thần bí nói: “Anh nhìn xem, trên tin nói, có mấy người đồng tính nam các anh, để tìm khoái cảm mà sẵn sàng chủ động lây bệnh…”

“Rồi sao?” Kỷ Mân vẫn không hiểu chuyện này liên quan gì đến mình.

Nhưng mà… cái gì mà “đồng tính nam các anh”?

Kỷ Mân định phản bác.

Liền thấy Lục Nhiên lại nhìn xuống chân anh.

Lần này ánh mắt cậu không giống như trong thang máy trước đó mà  mang theo kinh ngạc khiếp sợ.

“Khụ, tôi biết nói vậy không hay cho lắm.”

Lục Nhiên hiếm khi lộ ra vẻ ngại ngùng, nhưng vẫn tò mò hỏi: “Cho nên, anh có cơ hội chữa chân mà không làm, giữ nguyên tình trạng hiện tại… Có phải vì anh… có sở thích đặc biệt gì ở trên phương diện đó không?”

Nghe xong một tràng những lời nói của Lục Nhiên, phản ứng đầu tiên của Kỷ Mân là — Không trách được vừa rồi đứa nhỏ này ngoan ngoãn như vậy, hóa ra là ở đang chờ ở đây!

Đợi đến khi hiểu rõ ý của ai kia, Kỷ Mân bùng nổ. Trán nổi đầy gân xanh!

“Lục Nhiên!” Anh nghiến răng nghiến lợi nói.

Đứa nhỏ đối diện hình như cũng nhớ ra, người này vẫn là ông chủ của mình, vội vàng chữa cháy: “Tôi hiểu mà! XP của mỗi người là tự do!”

(*Kiểu như sở thích trong sex)

Sắc mặt Kỷ Mân vẫn đen như đáy nồi.

Lục Nhiên vắt hết óc suy nghĩ, cố vớt vát: “Ừm… các anh thuộc nhóm người đặc thù, có lẽ sẽ thấy đây là một… ừm… vẻ đẹp khiếm khuyết?”

Đứa nhỏ này có vẻ thực sự không có năng khiếu nói mấy lời hay.

Rõ ràng đang cố “khen ngợi,” nhưng từng chữ từng lời đều không giấu nổi sự kinh ngạc như nhìn thấy một thứ gì đó cực kỳ khác thường.

Kỷ Mân tức đến muốn nổ phổi.

Những suy tư và bức bối sau cuộc gọi của bác sĩ buổi sáng đều bay sạch, Kỷ Mân gần như từ kẻ răng gằn ra từng chữ: “Thứ nhất, tôi không phải đồng tính…”

Còn chưa kịp nói “thứ hai.”

Đã thấy ai kia nhanh nhảu phản bác: “Anh đã làm chuyện đó với Trương Lân rồi! Còn nói mình không phải đồng tính!”

Kỷ Mân: “…” -Cá mặn thời @ vs TYT nha~

Trong nháy mắt này Kỷ Mân mơ hồ cảm thấy mình có thể đứng dậy đuổi theo đánh Lục Nhiên chạy tám trăm mét.

Bị chọc tức đến mức ấy đó.

Nhưng mà dù đang ngồi trên xe lăn, anh vẫn có thể đuổi theo đánh người.

Thấy tình hình không ổn, Lục Nhiên “vèo” một cái bật khỏi ghế, cầm khay ăn trưa chạy biến. ( truyện trên app tyt )

Vừa chạy, cậu vừa nhỏ giọng oán giận: “Sao anh lại như thế chứ!”

“Lúc đầu tôi có định nói đâu, rõ ràng là anh ép tôi nói mà.”

“Bây giờ tôi nói rồi, anh lại còn giận!”

“Cậu quay lại đây ngay, tôi đảm bảo không đánh cậu.” Kỷ Mân gào lên.

Gào xong mới nhớ ra mình đang ở nhà ăn.

Những nhân viên còn lại tuy không nghe rõ cuộc nói chuyện vừa rồi, nhưng nhìn cảnh một người đuổi, một người chạy,  đều khiếp sợ không thôi.

Ngay cả các cô bác nhân viên múc cơm cũng lộ vẻ hóng hớt, vươn cổ ra xem.

Kỷ Mân hít sâu một hơi, rồi lại hít thêm một hơi nữa, cắn răng nuốt cơn giận vào bụng.

Anh nghĩ, không được!

Phải ngay lập tức liên hệ với bác sĩ Kmille.

Dù thế nào cũng phải thể hiện thái độ đàng hoàng.

Cái danh “thuộc quần thể đặc thù” quái quỷ này, tuyệt đối không dán lên người anh được!

***

Về phần Thẩm Tinh Nhiễm.

Hắn cũng cảm thấy không thể tiếp tục như vậy được.

Hắn phải tìm cách, bằng mọi giá phải kết nối được với vị gia chủ Kỷ gia kia.

Trong buổi tiệc tối hôm đó, Lục Nhiên đi theo Kỷ Mân rời đi, gây ra không ít tiếng vang.

Thêm vào đó, mãi sau này Thẩm Tinh Nhiễm mới nghe người ta nói rằng, vị trí người thừa kế của Cố Ninh Khải vẫn còn đang được cân nhắc. Mà vị Kỷ Mân kia còn có khả năng ảnh hưởng đến quyết định của Cố lão gia.

Dù vì bất kỳ lý do gì, hắn cũng không thể để Lục Nhiên độc chiếm vị gia chủ Kỷ gia này. Ban đầu, Thẩm Tinh Nhiễm định để Thẩm phu nhân tiếp tục yêu cầu để Lục Nhiên dẫn mình đi. Tuy nhiên kể từ bị giấy vệ sinh bẩn đổ đầy đầu, Thẩm phu nhân đã bị dọa sợ, sống chết không chịu ra mặt. Thậm chí bà còn dặn hắn đừng chọc giận Lục Nhiên thêm nữa, tốt nhất nên để nhà cửa yên ổn vài ngày.

Thẩm Tinh Nhiễm không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này. Nhưng hắn chắc chắn sẽ không từ bỏ, bề ngoài không được, thì âm thầm hành động.

Lịch trình cá nhân của Kỷ Mân được giữ rất bí mật. Dù Thẩm Tinh Nhiễm quen biết rộng, nhưng mỗi khi bạn bè nghe nhắc đến Kỷ Mân, ai nấy cũng lộ vẻ khó xử.

Trời nào có phụ lòng người.

Sau nhiều nỗ lực, cuối cùng hắn cũng biết được Kỷ Mân sẽ tham dự một buổi đấu giá từ thiện nhỏ. Đáng mừng hơn nữa, hôm đó đúng vào ngày khai giảng của Đại học Y.

Lục Nhiên sẽ không đi cùng Kỷ Mân, hoàn toàn không có ai quấy rầy!

***

Ngày diễn ra buổi đấu giá.

Kỷ Mân  mặt lạnh đi vào hội trường.

Dường như tâm trạng anh đặc biệt tồi tệ. Vị trí tay vịn phía sau xe lăn vốn thường có một bóng dáng đứng đó, giờ trống trơn, trông hơi trống rỗng.

Nhìn anh cũng không phải kiểu giận dữ, nhưng so với trước đây, vẻ mặt và ánh mắt anh lúc nào cũng toát lên sự uể oải, như thể chẳng còn hứng thú với bất kỳ điều gì.

Mãi cho đến khi trợ lý dắt theo một chú chó nhỏ màu vàng bước vào, cúi người đưa dây dắt cho anh.

“Đại Hoàng đã quen với môi trường xung quanh rồi.”

Kỷ Mân nhận lấy dây dắt, sắc mặt mới dịu lại đôi chút.

Chú chó đã lớn tuổi, không dễ dàng thích nghi với môi trường như chó con. Vì vậy, mỗi khi đến một nơi mới, Kỷ Mân luôn để trợ lý dẫn Đại Hoàng đi làm quen xung quanh một vòng trước rồi mới vào.

Trên sân khấu, màn hình trình chiếu từng món đấu giá lần lượt được giới thiệu.

Kỷ Mân tựa vào lưng ghế xe lăn, tay nghịch tai thỏ bông trắng gắn trên dây dắt của Đại Hoàng, chẳng mấy quan tâm đến các món đồ đấu giá trên sân khấu.

Cho đến khi màn hình hiển thị một bức tranh màu nước.

Tranh vẽ một chú chó nhỏ màu vàng đang thè lưỡi lăn lộn trên bãi cỏ.

Ánh mắt Kỷ Mân dừng lại đôi chút, rồi bảo trợ lý ghi số của món đồ. Rồi lại cúi xuống nhìn chú chó đang nằm sấp bên chân.

Trong đầu anh gần như vang lên phản ứng của ai đó khi nhìn thấy bức tranh này.

Ai kia nhất định sẽ dùng giọng nói đầy ngạc nhiên, chỉ vào bức tranh, reo lên: “Đại Hoàng, xem bức tranh này giống con ghê chưa nè!”

Khóe môi Kỷ Mân khẽ nhếch lên.

Quản gia Trần nhìn anh, cười hỏi: “Hôm nay ngài thấy không khỏe à?”

Sáng nay thức dậy, dường như áp suất quanh anh rất thấp.

Kỷ Mân hạ khóe môi xuống, lạnh nhạt “hừ” một tiếng, đáp: “Bị chọc tức.”

Quản gia Trần không nhịn được, bật cười thành tiếng.

Hôm qua về nhà, Kỷ Mân hiếm hoi chủ động gọi điện cho bác sĩ Kmille. Dù chưa quyết định phẫu thuật, anh cũng đã hỏi kỹ hơn về các vấn đề liên quan.

Vốn dĩ bình thường anh rất hờ hững với việc này. Việc chủ động tìm hiểu đã khiến bác sĩ lẫn quản gia Trần đều bất ngờ.

Quản gia Trần thầm nghĩ, quả nhiên người trẻ có cách riêng của mình. Chỉ nói dăm ba câu trong nhà ăn, đã chọc cho Kỷ Mân hận không thể làm phẫu thuật ngay tại chỗ.

Vì thế ngay cả “quần thể đặc thù”, “chủ động lây bệnh” hay “khiếm khuyết hoàn hảo” cũng bịa ra được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play