Thậm chí ngay cả bản thân cậu cũng vậy.

Trong ấn tượng của Lục Nhiên, Kỷ Mân luôn ngồi trên xe lăn. Cậu không có nhiều thông tin về Kỷ Mân trong chuyện, chỉ biết anh có quen với Thẩm Tinh Dục.

Dường như Kỷ Mân chỉ là một nhân vật nền được nhắc qua trong tiểu thuyết về gia tộc. Mỗi khi nhắc đến Kỷ Mân, việc anh tàn tật phải ngồi xe lăn luôn gắn liền với thân phận và địa vị của anh, như một chiếc nhãn dán không thể gỡ bỏ.

Nhưng giờ nghe ý trong lời nói của trợ lý, dường như chân của Kỷ Mân vẫn còn cơ hội chữa trị?

Lục Nhiên vô thức chú ý theo.

Giọng của bác sĩ Kmille, nghe như một người trung niên, tốc độ nói rất nhanh, không rõ ràng lắm.

Kỷ Mân ít nói, chỉ thỉnh thoảng đáp lại vài câu. Chất lượng điện thoại khá tốt nên không có truyền ra âm thanh. Lục Nhiên chỉ có thể đoán qua lời câu trả lời của Kỷ Mân.

Thái độ của vị bác sĩ Kamille với Kỷ Mân hoàn toàn trái ngược nhau. Bác sĩ rất nhiệt tình, cố gắng thuyết phục Kỷ Mân tiếp tục phẫu thuật. Thế nhưng, Kỷ Mân lại hờ hững, anh đưa ra cớ “không có thời gian.”

Lục Nhiên cảm thấy câu “không có thời gian” này không thật. Dù Kỷ Mân bận rộn cỡ nào thế nhưng sức khỏe chắc chắn phải quan trọng hơn công việc.

Nếu có cơ hội chữa lành chân, tại sao lại không chữa?

Cuộc gọi chỉ kéo dài vài phút, Kỷ Mân đưa lại điện thoại cho trợ lý.

Lục Nhiên vẫn không hiểu được tình hình.

Cậu không nhịn được, quay sang hỏi quản gia Trần đang ngồi trên sô pha: “Chân của anh ấy có thể chữa khỏi ạ?”

Quản gia Trần trả lời rất chi tiết: “Cơ hội rất lớn. Tiên sinh đã trải qua hai lần phẫu thuật, chỉ còn lần cuối nhưng ngài ấy vẫn trì hoãn.”

“Thế sao lại trì hoãn vậy?” Lục Nhiên hỏi.

Quản gia Trần định nói thêm.

Tuy nhiên Kỷ Mân đã lên tiếng ngắt lời: “Chú Trần, nhà họ Lý sắp về thủ đô, chú đi sắp xếp một chút.”

Quản gia Trần đành dừng lại, cười nhẹ với Lục Nhiên, rồi rời khỏi văn phòng.

Lục Nhiên không có được câu trả lời.

Mãi đến lúc xuống tầng ăn trưa, cậu vẫn còn nghĩ về câu hỏi này. Rõ ràng, thái độ của Kỷ Mân với ca phẫu thuật cuối cùng là lảng tránh.

Lục Nhiên không hiểu nổi hành động này.

Kiếp trước, khi cậu phải nằm trên giường bệnh, ngoài việc hoàn toàn không thể chấp nhận sự thật rằng mình đã trở thành người tàn phế, trong lòng cậu vẫn có chút hy vọng mong manh.

Cậu mong nhà họ Thẩm sẽ tìm bác sĩ để chữa trị cho mình. Bởi dù gì họ cũng là người thân ruột thịt của cậu, là mẹ, cha và các anh em của cậu.

Cho dù họ có ghét bỏ cậu, vì Thẩm Tinh Nhiễm mà có ác cảm với cậu nhưng chẳng lẽ họ thật sự sẽ nhìn cậu nằm liệt giường cả đời sao?

Dần dần, theo thời gian, chút hy vọng đó tan biến hoàn toàn. Lục Nhiên hiểu rằng mình quá ngây thơ.

Có lẽ, tình trạng nằm liệt, không thể nói, bị người khác chi phối của cậu lại chính là điều nhà họ Thẩm mong muốn nhất.

Nhưng mà sự thất vọng của cậu chỉ dành cho người nhà họ Thẩm. Mặc dù không có cách nào, cậu vẫn không cam lòng nằm như vậy mãi mãi.

Nếu lúc đó có ai nói với cậu rằng còn cơ hội chữa trị dù hy vọng có nhỏ bé thế nào, cậu cũng sẽ không từ bỏ.

Cho nên cậu không hiểu tại sao Kỷ Mân có cơ hội lại chọn cách trốn tránh?

Từ văn phòng của Kỷ Mân, qua thang máy, đến nhà ăn của nhân viên ở tầng B1.

Cả chặng đường, Kỷ Mân cảm nhận rõ ánh mắt của ai đó liên tục lướt qua chân mình.

Thỉnh thoảng lại cúi xuống nhìn.

Kỷ Mân hiểu, có lẽ đứa nhỏ này nghe được cuộc điện thoại vừa rồi, đang suy nghĩ về chân của anh. Tuy nhiên với tính cách khác thường của ai kia, cộng thêm những gì cậu đã làm gần đây...

Kỷ Mân không biết đứa nhỏ này đang nghĩ về “chân nào” của mình. Bị nhìn chằm chằm thêm một lúc, anh không nhịn được nữa, nghiến răng hỏi: “Nhìn đủ chưa?”

Nếu là người khác, bị hỏi vậy chắc đã xấu hổ mà quay đi.

Nhưng Lục Nhiên là ai?

Nghe anh hỏi, liền chuyển từ nhìn trộm thành quang minh chính đại nhìn, rất tự nhiên hỏi: “Tại sao anh không chữa chân? Không phải có thể chữa được ư?”

Câu hỏi vô cùng thẳng thắn. Thẳng đến mức Kỷ Mân ngẩn ra.

Với thân phận của anh, hầu như không có ai dám nói chuyện thẳng thừng với anh như vậy.

Đặc biệt là những chủ đề liên quan đến cơ thể của anh.

Ngay cả quản gia Trần, người chăm lo sinh hoạt hằng ngày cho anh, cũng áp dụng thái độ tránh né khi nói về vấn đề này. Chỉ có Lục Nhiên, không rõ do đứa nhỏ đúng kiểu không sợ trời chẳng ngán đất hay do gần đây được anh chiều chuộng nên sinh hư.

Lại dám hỏi anh như thế, thật sự khiến anh phải nghẹn lời.

Quản gia Trần đi bên cạnh cố giữ vẻ mặt nghiêm túc, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, nhưng nhìn qua cũng biết ông đang cười trộm.

Kỷ Mân cứng họng hồi lâu, cuối cùng bực bội ném ra một câu: “Cậu quản mấy chuyện này làm gì?”

Lục Nhiên nhìn anh “À” một tiếng.

Rồi không hỏi nữa.

Kỷ Mân đã chuẩn bị sẵn mấy lời răn dạy trong đầu, bị tiếng “À” này làm cho nghẹn lại. Không nói ra cũng không nuốt xuống được, nửa vời khó chịu vô cùng.

Sao chủ đề lại kết thúc dễ dàng như vậy?

Theo những gì anh hiểu về đứa nhỏ này, không thể nào “À” như thế chứ. Nhưng trái với dự đoán của Kỷ Mân, lần này Lục Nhiên thật sự không nói gì thêm. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Cậu ngoan ngoãn như vậy cho đến tận bữa trưa. Nhanh chóng nghiêm túc ăn hết phần ăn trong khay, vừa nhâm nhi ly nước ép vừa nghịch điện thoại, chờ anh.

Không biết nhìn thấy gì, ánh mắt đột nhiên liếc qua Kỷ Mân.

Tay cầm đũa của Kỷ Mân khựng lại, cảm nhận được tầm mắt như có như không đó lại rơi xuống chân anh, ngay cả mặt bàn cũng chẳng che chắn được gì.

Kỷ Mân ngẩng đầu nhìn qua.

Chỉ thấy Lục Nhiên đang tròn mắt nhìn anh, ánh mắt đen láy sáng ngời trong miệng còn ngậm một cái ống hút.

Ống hút màu đen, bị hàm răng trắng tinh cắn đến biến dạng.

Cứ thế, vừa cắn ống hút, vừa nhìn… chân anh.

Kỷ Mân bất giác siết chặt đũa trong tay. Siết một hồi, cuối cùng không nhịn được, “cạch” đặt đũa xuống bàn, hỏi:

“Cậu lại đang nhìn cái gì đấy?”

“Hả?” Lần này đứa nhỏ như bị bắt quả tang, ngơ ngác ngẩng đầu lên. -Cá mặn thời @ vs TYT nha~

Sau đó vội vàng xua tay, giải thích: “Không có gì đâu!”

Vừa nói, cậu vừa liếc nhìn điện thoại, rồi lại không nhịn được, lại liếc liếc qua Kỷ Mân.

Thái độ cộng với hành động — Kỷ Mân hơi nheo mắt. Vừa rồi còn rất hùng hồn, sao giờ lại như kẻ trộm thế này?

“Điện thoại có gì à?” Kỷ Mân trầm giọng hỏi.

“Ặc… không có gì đâu.” Lục Nhiên đáp.

Lông mày Kỷ Mân nhướng cao, chẳng tin cậu chút nào, đưa tay ra: “Đưa đây.”

Người đàn ông này, chỉ cần nghiêm mặt xuống y chang giáo viên chủ nhiệm.

Lục Nhiên theo bản năng đưa điện thoại ra.

Kỷ Mân cầm lấy, nhìn đứa nhỏ một cái, rồi mới cúi xuống nhìn vào màn hình.

Trên màn hình là một tài khoản Weibo đang chia  một một tin tức.

《Sốc! Một số nhóm người đồng tính, vì tìm kiếm khoái cảm mà chủ động lây nhiễm bệnh…》

Kỷ Mân nhìn chằm chằm tin tức này một lúc lâu, không tìm ra được liên quan nào giữa nó với mình.

Anh ngẩng đầu nhìn Lục Nhiên.

Đứa nhỏ trông giống như một học sinh nói xấu giáo viên nhưng bị giáo viên bắt tại trận, mắt chớp chớp đầy vẻ chột dạ.

Kỷ Mân hoàn toàn không hiểu đứa nhỏ đang chột dạ vì cái gì, liền hỏi: “Tin này có vấn đề gì?”

“Khụ, không có vấn đề gì cả!” Lục Nhiên đưa tay muốn lấy lại điện thoại.

Kỷ Mân nhanh chóng giơ tay, tránh đi: “Nói rõ ràng!” 

Lục Nhiên cầm ống hút trong ly, xoay xoay mấy vòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play