Lục Nhiên chợt lo lắng, nếu cậu rời đi, “danh tiếng” của Kỷ Mân sẽ ra sao. Nói gì thì nói, tất cả đó đều là “giang sơn” mà cậu vất vả tạo dựng mà!
Nhưng nghĩ lại, với thân phận của Kỷ Mân, cho dù không có cậu, chắc hẳn vẫn có không ít người sẵn sàng đóng vai “người yêu cũ” cho anh, phải không?
Chỉ là không biết họ có diễn tốt như cậu không.
Liệu có khen ngợi được chân thành và sinh động như cậu không.
Trong đầu Lục Nhiên tràn ngập mấy suy nghĩ rối bời, một chữ cũng không lọt vào.
Nhất thời, cậu không phân rõ mình đang tiếc nuối vì mất đi một công việc lương cao hay lo lắng cho danh tiếng của Kỷ Mân trong tương lai.
Đang đắm chìm trong suy nghĩ, Lục Nhiên bỗng nghe thấy một tiếng thở dài từ phía đối diện.
Ngẩng đầu lên, cậu liền thấy người đàn ông sau bàn làm việc, tay xoa trán, nhướng mày nhìn chằm chằm cậu rồi bất lực thở dài: “Cầm sách ngược rồi.”
Lục Nhiên cúi đầu nhìn – ngược thiệt.
Ấy thế mà cậu cũng không xấu hổ, chỉ “ồ” một tiếng rồi lật sách lại.
“Học hành cho tử tế vào!” Kỷ Mân nói
Lục Nhiên đã nghe Kỷ Mân nói không biết bao nhiêu lần. Ban đầu cậu thấy ông chủ này thật kỳ lạ, yêu cầu duy nhất với nhân viên lại là học hành chăm chỉ.
Sau đó, khi phát hiện Kỷ Mân có “mưu đồ bất chính” với mình, cậu không khỏi cảm thán, cách người này “mưu đồ” cũng thật đặc biệt.
Giờ đây, mỗi khi nghe câu này, tâm trí Lục Nhiên thoáng đồng điệu với những người bạn cùng trang lứa: cảm thấy có chút phiền.
Học, học, học! Suốt ngày chỉ biết học.
Ánh mắt Kỷ Mân từ đứa nhỏ đối diện chuyển sang chiếc tủ tài liệu màu xám bình thường bên cạnh. Trầm mặc một hồi, như một sự thỏa hiệp, anh nói: “Nếu học không tốt, mà trượt môn, tôi sẽ đuổi việc cậu.”
“Gì cơ?” Lục Nhiên kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh.
Cậu nghĩ nghĩ một lát mới nhận ra ý của Kỷ Mân, liền nói: “Tôi còn phải đi học, làm thí nghiệm, thời gian rất eo hẹp…”
Cậu chưa nói hết câu, đã thấy người đàn ông trên xe lăn đột nhiên quay đầu, nhìn mình chăm chú.
Ban đầu, Kỷ Mân không định để Lục Nhiên tiếp tục công việc này sau khi cậu đi học.
Đi học rồi còn làm gì nữa?
Nhưng nhìn dáng vẻ đứa nhỏ mải mê nghịch ngón tay, bỗng dưng anh mềm lòng trong chốc lát.
Thế là nói ra lời thỏa hiệp kia. Mới vừa rồi anh còn bực mình vì sự yếu lòng của mình. Giờ nghe lời từ chối, lại thấy bực bội dâng lên.
Ánh mắt đen lạnh lẽo của anh nhìn thẳng vào ai kia, cười lạnh: “Cậu có thời gian làm mấy việc khác, lại không có thời gian làm việc cho tôi à?”
Lục Nhiên: “…”
Nói ra, Kỷ Mân mới nhận ra giọng điệu của mình không đúng lắm.
Quả nhiên, anh thấy Lục Nhiên lại nhìn anh với ánh mắt quen thuộc, thở dài một tiếng.
Kỷ Mân: “…”
Sau đó, đứa nhỏ như nghĩ ra gì đó, cúi xuống nhặt chiếc túi bên cạnh, lôi ra một bộ quần áo.
Chính là bộ đồ hôm qua cậu đã mặc từ biệt thự của Kỷ Mân, giờ đã được giặt sạch và gấp gọn gàng.
Lục Nhiên cầm bộ đồ đó, đứng dậy, đi tới trước bàn làm việc của Kỷ Mân, đặt bộ quần áo xuống, nhìn Kỷ Mân với biểu cảm “tôi hiểu rồi”, nói: “Sau này đừng mua đồ cho tôi nữa.”
Nghe câu này, Kỷ Mân như bừng tỉnh, híp híp mắt, hỏi: “Hôm qua cậu nghĩ tôi thích cậu, chỉ vì tủ quần áo đó?”
Lục Nhiên rất tự nhiên gật gật đầu, bổ sung thêm: “Còn cả giày nữa.”
Kỷ Mân kìm nén cả ngày, giờ cuối cùng cảm thấy mình có thể gỡ gạc lại, cười nhạt: “Ha? Chỉ thế thôi à?”
Lục Nhiên chớp mắt nhìn anh.
Kỷ Mân nghiêm túc giải thích: “Cậu đừng tự mình đa tình, mua quần áo không phải vì thích cậu, mà là …”
Lời giải thích nghẹn lại ở chữ “mà là.”
Kỷ Mân lặp đi lặp lại chữ “mà là” nửa ngày, nhưng không thể tìm ra một lý do hợp lý.
Dường như cũng chẳng có lý do nào.
Ban đầu, anh không định chuẩn bị quần áo gì cả.
Chỉ là tối hôm qua lúc nghe nghe đứa nhỏ nói “tôi không muốn làm bẩn quần áo” bất giác nhớ đến dáng vẻ cậu mặc bộ đồ cao cấp trong bữa tiệc, trông như một chú công nhỏ đang xòe đuôi.
Thế là chẳng hiểu sao, Kỷ Mân lại gọi một cuộc điện thoại, bảo người ta mang đến một tủ đầy quần áo, phụ kiện và giày.
Đặt gấp.
Khi họ về đến biệt thự, đồ cũng vừa được gửi tới.
Theo thời gian trôi qua, ánh mắt đứa nhỏ nhìn anh lại càng trở nên lạ lùng, giống như muốn nói: Thôi đi, anh đừng tìm cớ nữa, rõ ràng là thích tôi mà.
Cuối cùng, Kỷ Mân gắng gượng lao lực nặn ra một câu: “Chỉ là… đồng phục làm việc thôi.”
“Hả?” tới lượt Lục Nhiên ngạc nhiên.
Kỷ Mân đột nhiên hiểu tại sao đứa nhỏ này lại có thể nói nhăng nói cuội trước mặt đám đông một cách trơn tru như thế.
Đã đã bịa ra được một câu, mấy câu sau cứ thế thuận lý thành chương: “Cậu là ‘người yêu cũ’ của tôi, mặc quần áo tất nhiên phải hợp với thân phận.”
“Ồ!” Lục Nhiên vỡ lẽ.
Nghe có vẻ hợp lý.
Kỷ Mân: “…”
Anh nghĩ, đứa trẻ này tuy khó đối phó nhưng lại dễ lừa đến không ngờ. Thế là anh tiếp tục nói: “Cậu nhập học rồi, tôi muốn gia hạn hợp đồng với cậu, cũng vì lý do tương tự. Vị trí ‘người yêu cũ’ này không thể tùy tiện đổi người.”
Lục Nhiên nghĩ nghĩ, thấy cũng đúng.
Thay đổi liên tục chẳng phải sẽ bị lộ sao?
Kỷ Mân vốn nghĩ rằng mình đã từ chối rõ ràng như vậy, đứa nhỏ ít nhiều cũng phải thấy ngượng.
Bịa ra chuyện hoang đường thế này, người bình thường cũng sẽ có chút nghi ngờ.
Ai ngờ, đứa nhỏ chẳng chút nghi hoặc nào. Cậu bình thản trở về chỗ ngồi của mình còn thở phào nhẹ nhõm. Không biết nghĩ gì một lát, còn quay lại nói: “Tôi nghĩ anh thích tôi, cũng có lý do mà.”
Kỷ Mân nhíu mày hỏi: “Còn lý do gì nữa?”
“Ngay cả người như Trương Lân anh còn thích, thích tôi chẳng phải là điều bình thường sao?” ( truyện trên app tyt )
Nghe câu này, Kỷ Mân sững sờ một lúc lâu. Anh nghiêm túc suy nghĩ rồi hỏi: “Trương Lân là ai?”
Nhưng vừa hỏi xong, anh đã thấy đứa nhỏ đối diện nhìn mình kiểu một lời khó nói hết: “Anh đừng giả bộ nữa, đã lợi dụng lúc người ta ngủ để sờ mó rồi, giờ còn giả vờ không nhớ.”
Kỷ Mân: “…” -Cá mặn thời @ vs TYT nha~
Anh chợt nhớ đến một trong những lần xấu hổ nhất đời mình. Hít sâu một hơi, anh định mở miệng bảo cậu đừng nói bậy.
Cửa văn phòng bất chợt vang lên tiếng gõ.
Cả hai lập tức dừng nói chuchuyện.
Kỷ Mân ngừng lại một chút, mới lên tiếng: “Vào đi.”
Trợ lý cầm điện thoại di động bước vào, nói: “Là cuộc gọi từ bác sĩ Kamille.”
“Ừ.” Kỷ Mân đáp, đưa tay nhận lấy điện thoại.
Lúc giơ tay, anh không quên liếc nhìn cậu đứa nhỏ đối diện – Lục Nhiên đã cúi đầu, chăm chú nhìn vào sách.
Kể từ lúc trợ lý bước vào, dùng giọng công việc nghiêm túc, bầu không khí lố bịch và buồn cười trong văn phòng bỗng chốc tan biến như thủy triều rút nước. Khôi phục lại bầu không khí làm việc lãnh đạm bình thường..
Sự tương phản khiến Kỷ Mân chợt nhận ra một điều.
Anh vừa ngồi trong môi trường làm việc nghiêm túc song lại tốn mất cả buổi để tranh luận với một đứa nhỏ về vấn đề “anh có thích tôi không?” – khiến anh hơi mất tự nhiên.
Trợ lý nhắc lại: “Bác sĩ hỏi khi nào ngài có thời gian để tiến hành phẫu thuật.”
Nghe thấy thế đôi tai của Lục Nhiên lập tức dựng lên.
Kỷ Mân vẫn giữ vẻ mặt nhàn nhạt chỉ cầm lấy điện thoại, xoay xe lăn, quay mặt về phía cửa sổ lớn, nói chuyện đôi câu.
Lục Nhiên thấy quản gia Trần cũng bước vào.
Ông ngồi xuống ghế sô pha, chơi với Đại Hoàng. Trợ lý đứng yên một bên, không đi.
Trong văn phòng không ai lên tiếng.
Nhưng Lục Nhiên có cảm giác rằng tất cả mọi người đều đang lặng lẽ chú ý đến kết quả của cuộc điện thoại này.