Thẩm phu nhân: “...”
Không thể nói chuyện đàng hoàng với nó được, bà lập tức đổi chủ đề: “Con thấy không, con cũng được lợi rồi.”
Thẩm phu nhân mỉm cười với Lục Nhiên: “Con đã trở về nhà, đều là một gia đinh. Nhà chúng ta quan trọng nhất là sự công bằng, mà các mối quan hệ cũng là tài nguyên.”
Lục Nhiên nhướng mày, không nói gì. Cậu muốn xem bà lại định giở trò gì.
Quả nhiên, thấy Thẩm phu nhân kéo Thẩm Tinh Nhiễm đến bên cạnh, nói: “Con thấy đấy, con đã giao tiếp với Cố gia rồi, vậy khi nào con giới thiệu em trai con với Kỷ gia?”
Sau khi Thẩm phu nhân nói xong, Lục Nhiên không trả lời cũng không tỏ vẻ tức giận.
Mà trong phòng khách thoáng chốc lặng ngắt như tờ.
Thẩm phu nhân nhìn Lục Nhiên đang đứng trước mặt mình, bất giác cảm thấy hơi khó chịu.
Dạo gần đây, cảm nhận của bà về Lục Nhiên có hơi phức tạp.
Một mặt, bà không ngờ đứa con mà mình từng xem thường này lại thực sự có mối liên hệ với Kỷ gia. Dù không muốn thừa nhận nhưng mà đứa trẻ này dường như không hoàn toàn là đứa vô dụng như bà vẫn nghĩ.
Mặt khác, ngày hôm qua bà đã bị không ít phu nhân nhà giàu quở trách, công kích. Có người lên án bà không quan tâm tới Lục Nhiên.
Cũng có người, do không rõ mối quan hệ thực sự giữa bà và Lục Nhiên, ân cần thăm hỏi, thậm chí nghiêm túc chúc mừng bà vì cuối cùng cũng tìm lại được đứa con thất lạc bao năm. Những lời chúc mừng trang trọng và thành tâm ấy, trong mắt Thẩm phu nhân lại hơi quá khoa trương.
Giữa những khuôn mặt tươi cười lẫn đầy soi mói ấy, bà chỉ có thể giữ nụ cười cứng nhắc để ứng phó. Đồng thời, lại dâng lên một sự nghi ngờ về bản thân…
Chẳng lẽ… bà thực sự quá lạnh nhạt với Lục Nhiên?
Giờ khi bà đưa ra yêu cầu này với cậu, trong lòng bà lại cảm thấy không thoải mái.
Lúc thì trách Lục Nhiên không biết điều, dám không đồng ý ngay lập tức.
Lúc thì lại nghĩ rằng lần này Thẩm Tinh Nhiễm đúng là quá không hiểu chuyện, khiến bà phải thân làm mẹ mà đi đưa ra một yêu cầu vô lý như vậy.
Đúng lúc Thẩm Hồng Nguyên cũng từ trên lầu bước xuống, nghe thấy những lời của Thẩm phu nhân, bình tình phụ họa: “Mẹ con nói đúng, bây giờ con đã về nhà, mọi việc đều phải nghĩ cho gia đình. Hôm nào dẫn Kỷ tổng về nhà một chuyến hoặc dẫn Nhiễm Nhiễm đến chỗ Kỷ tổng chơi đi.”
Vừa nói, ông vừa đi đến bên sô pha ngồi xuống, còn tự châm một điếu thuốc.
Lục Nhiên liếc mắt quét một vòng ba người này một cái, dắt Đại Hoàng đi về phía nhà vệ sinh.
Cậu về nhà, việc đầu tiên luôn là vào nhà vệ sinh lấy khăn lau chân cho Đại Hoàng. ( truyện trên app tyt )
Thẩm Hồng Nguyên và những người khác không để ý, cũng chẳng bận tâm phản ứng của cậu.
Thậm chí ông còn quay sang nói với Thẩm Tinh Nhiễm: “Nó chắc chắn sẽ không đồng ý ngay đâu, cứ từ từ thuyết phục vài lần là được.”
Vừa dứt, thấy Lục Nhiên từ nhà vệ sinh bước ra, tay cầm theo một cái thùng rác.
Nhà vệ sinh tầng một chủ yếu dành cho người giúp việc, không được trang bị bồn cầu thông minh tự động. Vì vậy cần phải đổ rác trong thùng mỗi ngày.
Nhóm người nhà họ Thẩm còn tưởng rằng lần này cậu cũng chỉ đơn giản là đi đổ rác.
Cơ mà lại thấy Lục Nhiên xách thùng rác, từng bước từng bước đi về phía họ.
“Xoẹt” – Cả thùng giấy vệ sinh đổ ập lên đầu ba người.
“Á!” Thẩm phu nhân hét chói tai, nhảy dựng khỏi ghế sô pha.
Thẩm Hồng Nguyên đang hút thuốc, vung tay hất giấy vệ sinh, chẳng may làm nó bén lửa. Tờ giấy cháy rơi xuống quần ông, khiến ông “á” lên một tiếng, nhảy dựng như bị bỏng, tay chân quơ loạn xạ.
Thẩm Tinh Nhiễm cũng không tránh kịp, đứng lên phủi phủi phủi — lôi từ trong mũ áo ra vài cục giấy dơ.
Người giúp việc đứng gần đó sợ ngây người.
Ờ thì…
Giấy này… chẳng phải là ở trong nhà vệ sinh họ dùng sao?
Phòng khách ngay tức khắc trở nên hỗn loạn.
Lục Nhiên đứng một bên, cầm chiếc thùng rác trống rỗng.
Lần này cậu khôn hơn, còn đeo một chiếc túi ni lông mới trên tay. Hoàn toàn không để tay hay ống tay áo bị bẩn.
Cậu cười hì hì nhìn ba người đang nhảy nhót tại chỗ, đột nhiên nhớ ra điều gì, cậu “à” lên một tiếng, nhìn về phía Thẩm phu nhân, nói: “Mỗi lần bà nói đến công bằng, tôi lại nhớ ra các người hình như còn nợ tôi một tỷ chín ngàn năm trăm vạn”
(*tương đương khoảng 380 tỏi)
“Còn về phía Kỷ Mân…” -Cá mặn thời @ vs TYT nha~
Lục Nhiên lắc lắc cái thùng rác, mỉm cười nói: “Muốn đến thì cứ đến, tôi gặp được nhất định sẽ ‘tiếp đãi’ các người thật chu đáo.”
Hai chữ “tiếp đãi” khiến sắc mặt ba người nhà họ Thẩm xanh mét.
Sau khi Lục Nhiên đi.
Thẩm phu nhân cảm thấy sau lưng có gì đó không đúng lắm, đưa tay ra sau lưng, kéo xuống được một miếng băng vệ sinh dính máu.
Thẩm phu nhân sụp đổ hoàn toàn. Bà chỉ tay vào Thẩm Tinh Nhiễm và Thẩm Hồng Nguyên, tức giận mắng: “Tôi đã nói với hai người, đừng có gây chuyện với nó! Quên mất nó có thể làm ra những chuyện gì rồi à?”
***
Lục Nhiên thì không hề để tâm chuyện này cũng chẳng phải tức giận.
Tính cách đê tiện của người nhà họ Thẩm, cậu đã quá hiểu.
Đúng là thứ công bằng kiểu Schrödinger.
(*Kiểu nhìn quá quen rồi.)
***
Sáng hôm sau, đến văn phòng của Kỷ Mân. Nhìn thấy Kỷ Mân, cậu mới bất chợt nhớ ra chuyện này.
Lục Nhiên định nhắc anh rằng thời gian tới, có lẽ Thẩm Tinh Nhiễm sẽ tìm đến anh. Tuy nhiên lời sắp ra khỏi miệng cậu lại cảm thấy quái quái.
Cậu và Thẩm Tinh Nhiễm vốn không hợp nhau, điều này Kỷ Mân chắc hẳn đã biết. Giờ cậu lại nói dự định của họ với anh, thế cậu muốn anh làm gì?
Không gặp Thẩm Tinh Nhiễm à?
Đưa ra yêu cầu như vậy… chẳng phải càng kỳ quặc hơn sao?
Dù gì Kỷ Mân cũng chỉ là ông chủ của cậu. Cơ mà làm gì có nhân viên nào yêu cầu ông chủ không gặp người này, người kia chứ?
Kỷ Mân ngẩng đầu lên, thấy Lục Nhiên đang cau mày, đứng đực người một chỗ, lạnh giọng nói: “Lát nữa nhờ người lấy một tấm kính lắp lên cho cậu.”
“Hả?” Lục Nhiên chẳng hiểu mô tê gì.
Thấy cậu cuối cùng đã hoàn hồn, Kỷ Mân mới hướng cằm về phía khung cửa, nói: “Đứng đó mãi không nhúc nhích, tôi cứ tưởng cậu định gắn lên đó làm tranh sơn dầu.”
Lục Nhiên: “…”-Cá mặn thời @ vs TYT nha~
Cậu đột nhiên thấy thông suốt. Thẩm Tinh Nhiễm muốn đến thì cứ để hắn đến. Với tính tình thối tha này của Kỷ Mân, đến rồi thì thế nào cũng chưa chắc.
Nhưng cậu lại nghĩ đến chuyện khác, nhắc nhở: “Tôi sắp nhập học rồi.”
Nếu không nhớ nhầm, công việc này của cậu ở chỗ Kỷ Mân chỉ là một công việc ngắn hạn trong kỳ nghỉ.
Đợi nhập học xong thì chấm dứt.
Cho dù không kết thúc, chương trình học của cậu cũng bận rộn đến mức chẳng có thời gian đi theo Kỷ Mân như bây giờ.
Nghe vậy, Kỷ Mân cũng hơi sững lại.
Chợt nhận ra rằng kỳ nghỉ của đứa nhỏ này sắp hết rồi.
Trong văn phòng không ai nói gì.
Đại Hoàng ngoan ngoãn làm ổ trên chiếc đệm nhỏ của mình.
Lục Nhiên từ từ đi tới bàn nhỏ ngồi xuống, lấy sách từ trong túi ra.
Cửa gió của máy điều hòa chầm chậm thổi ra luồng gió ấm. Máy tạo ẩm cũng đang hoạt động. Những thiết bị vốn yên tĩnh, giờ phút này lại trở nên ồn ào lạ thường.
Lục Nhiên thẫn thờ lật sách.
Giáo sư ở phòng thí nghiệm của cậu cực kì biến thái, thậm chí mới đầu năm vào đã có bài kiểm tra. Vì vậy cậu phải ôn bài ngay từ bây giờ. Song lúc này, Lục Nhiên lại hơi mất tập trung.
Cậu đang nghĩ về công việc của mình.
Kỷ Mân tuy tính khí cổ quái, đôi khi nói chuyện kiểu âm dương quái khí, thường xuyên oán giận cậu, lại có ý đồ không tốt với cậu.
Nhưng phải nói thật, anh rất hào phóng, còn giúp cậu không ít chuyện.
Công việc này cũng không vất vả, chỉ là hơi tốn diễn xuất. Và cả… mặt dày.