Theo lời đồn, đứa con nuôi này còn dùng luôn tên của cậu con trai chính thức. Tên “Thẩm Tinh Nhiễm” từng được đích thân ông cụ Thẩm đặt. 

Dù ông cụ đã mất nhiều năm, nhắc lại tên này, ai ai cũng không khỏi cảm thán.

Chỉ có điều…

Người ta cũng nghe nói, trong buổi tiệc ra mắt thiếu gia chính thức của nhà họ Thẩm tối qua, nhân vật chính đã rời đi sớm – mà do chính Kỷ Mân đưa đi.

Giờ hai người họ cùng xuất hiện ở đây, không phải càng chứng thực tin đồn tối qua hay sao?

Người phụ trách nhìn Kỷ Mân, rồi lại nhìn Lục Nhiên.

Trong ánh mắt thoáng lộ ra một tia ái muội.

Nhìn thấy thế, Kỷ Mân hơi nhíu mày. Anh không thích người khác nhìn mình và Lục Nhiên bằng ánh mắt như vậy.

Đứa nhỏ này mười chín tuổi, vừa mới vào đại học, tương lai rộng mở. Không nên bị dính vào những tin đồn thất thiệt với một người tàn phế như anh.

Dù không có mối quan hệ này, anh cũng có rất nhiều cách bảo vệ Lục Nhiên.

Kỷ Mân đang nghĩ nên nhắc khéo thế nào.

Anh ngẩng đầu nhìn đứa nhỏ bên cạnh, thấy Lục Nhiên cúi đầu rũ mắt dáng vẻ trầm tư, không biết đang nghĩ gì.

Ngón tay điều khiển xe lăn của Kỷ Mân khẽ siết lại.

Tối qua nói bậy nói bạ trong bữa tiệc là một chuyện. Nhưng nói gì thì nói cũng chỉ là một đứa nhỏ, giờ gặp phải ánh mắt khác thường chắc hẳn cũng thấy không chịu nổi.

Kỷ Mân hơi mím môi, sắc mặt trầm xuống.

Người phụ trách đằng trước vẫn đang sắp xếp công việc cho các nhân viên khác, không để ý đến biểu cảm của anh.

Kỷ Mân trầm mặt, lông mày gần như xoắn lại thế mà đi được chưa xa, bỗng cảm thấy cánh tay mình bị chọt nhẹ một cái.

Chọt thêm cái nữa.

Kỷ Mân quay đầu, liền thấy đứa nhỏ vốn đứng phía sau mình, giờ len lén nhích tới, cúi xuống cạnh anh. 

Rón rén ghé sát vào tai anh, thần thần bí bí thì thầm: “Họ biết tối qua tôi ngủ lại nhà anh.”

Hơi thở ấm áp phả nhẹ bên tai khiến Kỷ Mân hơi nghiêng đầu, nghe rõ lời cậu, anh khẽ mím môi, nói: “Yên tâm, tôi sẽ…”

Đứa nhỏ lại nhíu mày, ngắt lời anh: “Anh nói xem, tôi có nên thể hiện chút gì không?”

Kỷ Mân: “?” -Cá mặn thời @ vs TYT nha~

Anh ngớ người: “Thể hiện gì?” 

“Dáng đi chứ sao.” Lục Nhiên kỳ quái nhìn anh: “Qua cả một đêm mà tôi không có gì khác thường, chẳng phải họ sẽ nghĩ anh không được sao?”

Kỷ Mân: “…”

Nghe rõ đứa nhỏ đang nói gì, anh hít sâu một hơi, nghẹn trong lồng ngực, không thở ra nổi. ( truyện trên app T Y T )

Cái điều khiển trong tay suýt nữa bị anh bóp nát.

Trái lại Lục Nhiên rất nghiêm túc bắt đầu giả vờ dáng đi sau một đêm “mệt mỏi”.

Do không có kinh nghiệm gì nên dáng đi của cậu không giống một người vừa trải qua chuyện đó, mà giống như ngồi xổm quá lâu dẫn đến tê chân.

Ấy thế mà ai kia hoàn toàn không nhận ra, còn quay đầu lại, nhỏ giọng hỏi: “Anh thấy tôi đi có giống không?”

Kỷ Mân: “…”

Anh đưa tay xoa trán, cảm giác như đầu muốn nổ tung.

Được rồi.

Anh đang lo nghĩ đủ thứ, tìm cách đính chính.

Thì bên này lại có người phá hỏng mọi thứ.

Tức đến mức không chịu nổi.

Thừa dịp Lục Nhiên đang khập khiễng quay lại, Kỷ Mân làm một việc mà bình thường anh tuyệt đối không làm, giơ tay, định đánh mạnh vào mông đứa nhỏ bị che bởi áo hoodie.

Ngay lúc bàn tay rộng lớn, mạnh mẽ của anh chuẩn bị chạm tới…

Rồi lại ngại tình huống xung quanh, tay anh khựng lại một chút, chuyển mục tiêu, vỗ nhẹ lên eo của Lục Nhiên.

Dẫu vậy, Lục Nhiên vẫn giật mình, nhảy lên phía trước một bước, ôm eo, quay đầu lại, đôi mắt đen láy nhìn về phía Kỷ Mân.

Ngón tay Kỷ Mân không dấu vết khẽ co lại, giữ khuôn mặt lạnh lùng, thu tay về: “Đi đứng cho đàng hoàng.”

Nói xong không thèm nhìn ai kia nữa, điều khiển xe lăn đi về phía trước.

Lục Nhiên đứng yên không nhúc nhích, đôi mắt dưới ánh nắng buổi sớm long lanh như phủ một tầng hơi nước.

Kỷ Mân khựng lại nghĩ hành động vừa rồi của mình có phải hơi hơi càn rỡ hay không.

Môi anh mấp máy, định mở miệng giải thích – đứa nhỏ trước mặt chăm chú nhìn anh, thở dài một hơi.

Cái nhịp điệu thở dài đó, làm thần kinh Kỷ Mân tức khắc căng thẳng.

Quả nhiên.

Chỉ một giây sau, đã nghe thấy: “Tôi biết anh thích tôi, nhưng anh làm ơn kiềm chế chút đi.”

Kỷ Mân: “...” -Cá mặn thời @ vs TYT nha~

Cái tay tiện, đáng chết này! 

Không gây rắc rối cho ai, lại cứ nhè ngay đứa nhỏ không biết trời cao đất dày này mà gây.

Kỷ Mân hít thở thật thật sâu, nghiến răng đi vào sân.

Hôm nay là một tọa đàm nhỏ của giới tài chính ở thủ đô.

Ở đây đều là người quen, thậm chí có vài người còn xuất hiện trong bữa tiệc tối qua ở nhà họ Thẩm.

Lục Nhiên từ trước đến nay không tiếp xúc với công việc của Kỷ Mân, thấy anh vào, liền tự mình đi dạo bên ngoài.

Kỷ Mân nhìn thoáng qua, thấy đứa nhỏ không theo sau. Lại nhìn người phụ trách và  một số người tham gia đã có mặt, nói với trợ lý bên cạnh: “Ra ngoài trông chừng, đừng để cậu ấy chạy lung tung.”

Câu này anh không hề hạ giọng.

Vậy nên ai nấy đều quay đầu nhìn, có người liếc mắt thấy Lục Nhiên đang ở bên ngoài, ánh mắt không khỏi lộ ra tia ám muội giống như người phụ trách lúc nãy.

Có vẻ như Kỷ Mân rất để tâm đến vị tiểu thiếu gia của nhà họ Thẩm này. Đến độ không thấy người trong tầm mắt đã bắt đầu không yên tâm.

Kỷ Mân nhẹ nhàng gõ ngón tay lên tay vịn xe lăn, giọng điệu như đang trò chuyện vu vơ: “Đứa nhỏ này còn nhỏ, gần đây tranh thủ kỳ nghỉ theo tôi đi chơi đây đó.”

Kỷ Mân nhìn về phía hành lang, thở dài: “Cũng tại tôi chiều quá, đứa nhỏ này hay nói linh tinh, mở miệng ra chẳng ra dáng hậu bối chút nào. Nếu lỡ thất lễ với mọi người, mong mọi người thông cảm.”

Nghe xong câu này mọi người không khỏi sững sờ.

Kỷ Mân cứ nhắc mãi “đứa nhỏ”, “hậu bối”.

Nghe không giống như đang nhắc đến một tình nhân, mà giống như đang nói về một hậu bối mà mình vô cùng yêu quý .

Giọng điệu có vẻ tùy ý, lại như đang trách móc, nhưng trong lời nói lại ngầm mang theo sự bảo vệ rõ ràng, hơn cả người tình.

Có người khó hiểu nhìn về phía Kỷ Mân, vừa hay đối diện với đôi mắt sâu thẳm, đen kịt của anh.

Người ngồi đây đều là người từng trải, ngay tức thì hiểu ra ý trong lời Kỷ Mân, thái độ cũng trở nên nghiêm túc lại.

Tia ám muội trêu chọc trước đó thoáng chốc tan thành mây khói thay vào đó là sự nghiêm chỉnh.

Thậm chí có người còn cười nói: “Đương nhiên rồi. Kỷ tổng quý trọng hậu bối, chúng tôi đây cũng sẽ xem như hậu bối của mình mà chăm sóc.”

Cả phòng đồng loạt phụ họa.

***

Lục Nhiên theo chân Kỷ Mân cả ngày.

Đến chiều tối mới quay lại nhà họ Thẩm.

Vừa bước vào cửa, thấy Thẩm phu nhân đang ngồi một mình ở phòng khách tầng một.

Nhìn thấy cậu về, bà nở một nụ cười bất thường, nhẹ giọng hỏi: “Về rồi à, ăn tối chưa?”

Lục Nhiên cúi xuống lau chân cho Đại Hoàng, nghe vậy không trả lời mà ngẩng đầu lên, hỏi thẳng: “Có chuyện gì thì nói.”

Thẩm phu nhân nghẹn lời. Bà liếc nhìn Lục Nhiên một cái, cuối cùng vẫn gọi với lên lầu: “Nhiễm Nhiễm, xuống đây nói chuyện với anh trai con đi.”

Thẩm Tinh Nhiễm dường như đã chờ sẵn từ trước, vừa nghe tiếng liền xuống ngay.

Thẩm phu nhân nhìn bộ quần áo trên người Lục Nhiên.

Dù chỉ là áo hoodie với quần jeans bình thường, nhưng chất liệu và thiết kế rõ ràng không phải loại hàng chợ mà cậu từng mặc.

Thẩm phu nhân thu lại ánh mắt, giả vờ như không có chuyện gì,nói: “Bộ này là Kỷ tổng chuẩn bị cho đúng không?”

Lục Nhiên nhìn bà: “Không thì là bà mua chắc?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play