Đúng là khác người...

Hơn nữa, với giọng điệu đầy tự tin và quả quyết đó, thậm chí khiến trong lòng Kỷ Mân thoáng có chút cảm giác chột dạ không rõ nguyên do.

Anh trầm ngâm một lúc, gạt bỏ cái cảm giác đó lên chín tầng mây. Cầm ly trà nóng trên bàn lên nhấp một ngụm, mới miễn cưỡng bình tĩnh lại, hỏi: “Câu hỏi này tôi không phải đã trả lời rồi sao?”

Đứa nhỏ bên bàn ăn nghe vậy, chẳng có lấy một chút bối rối hay ngượng ngùng nào, còn vui vẻ gắp thêm một cục há cảo tôm bỏ vào miệng, phồng hai má lên nhai. Sau đó, mới nghiêm túc trả lời: “Lúc đó anh không thích tôi, đâu có nghĩa là bây giờ cũng không thích.”

Kỷ Mân: “...”

Câu này nghe qua thì không có vấn đề gì.

Nhưng cái sự tự tin đến vô lý như này…

Kỷ Mân đưa tay xoa trán, yên lặng thở ra một hơi thật dài.

Suốt gần ba mươi năm qua anh đã gặp không ít người muốn lấy lòng mình.

Có những người thẳng thắn đến mức cởi đồ nằm thẳng lên giường cũng thấy không ít lần. Dù giờ ngồi trên xe lăn nhưng lúc bàn chuyện làm ăn thỉnh thoảng vẫn có đối tác làm ăn muốn chơi bẩn.

Tuy nhiên…

Đây là lần đầu tiên anh gặp một người tự cho rằng anh thích họ.

Mà kỳ lạ thay…

Có vẻ đúng là do anh tự chuốc lấy.

Kỷ Mân trong giây lát không biết nên nói gì cho phải.

Anh vắt hết óc suy nghĩ, làm sao vừa chỉnh được suy nghĩ lệch lạc của đứa nhỏ, vừa không phải cự tuyệt đến mức quá phũ phàng.

Lục Nhiên thấy anh im lặng hơi lâu liền hiểu, thở dài một hơi sâu: “Thật ra tôi hiểu mà.”

Kỷ Mân ngẩn ra: “...”

Đứa nhỏ này lại hiểu cái gì?

Anh rõ ràng chưa nói gì cả mà!

Lục Nhiên lại thở dài, ánh mắt ý vị thâm trường nhìn anh: “Tôi biết, gần đây những lời tôi nói làm anh cảm động.”

Kỷ Mân: “?”

Lời gì? Lời nào?

Lục Nhiên lắc đầu, giọng điệu như đang kiên nhẫn khuyên bảo: “Đàn ông ai mà khi nghe người khác khen mình lợi hại đến mức động lòng là chuyện rất bình thường.”

Nói xong cậu còn không quên tự khen mình: “Dù sao tôi cũng nói rất chân thành và sống động.”

Còn lấy những thứ quen thuộc trong đời sống để so sánh – như nấm kim chi và nấm đùi gà.

Hơn nữa còn sử dụng kỹ thuật tu từ (gạch bỏ) thủ pháp (gạch bỏ) đối lập tương phản – với Cố Ninh Khải.

Kỷ Mân: “...” -Cá mặn thời @ vs TYT nha~

Tốt lắm.

Anh hiểu rồi.

Khoảnh khắc hiểu ra, thiếu điều anh muốn hộc máu ngất đi.

Giỏi lắm.

Anh còn chưa kịp hỏi tội kết quả đứa nhỏ này đã tự thú trước.

Còn dám nói anh vì những chuyện đó mà động lòng?

Nghe giọng điệu hình như còn rất tự hào?

Kỷ Mân đỏ cả tai, giận đến mức răng hàm nghiến chặt. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Anh còn chưa kịp vặn hỏi thì đứa nhỏ trước mặt – đôi mắt đen láy nghiêm túc nhìn anh nói: “Nhưng mà, Kỷ tiên sinh, anh phải nhớ lấy thân phận của mình.”

Kỷ Mân nghe cậu nói mà sững người. Cơn giận gần như tan biến.

Trong giây phút đó anh thậm chí nghi ngờ, liệu có phải lời thoại của hai người họ bị nhầm không.

Ánh mắt của đứa nhỏ rất nghiêm túc, thậm chí mang theo chút quan tâm: “Chúng ta là mối quan hệ thuê mướn nghiêm túc. Anh trả tiền, tôi nhận tiền làm việc. Ở ngoài giúp anh đính chính những tin đồn là việc của tôi, nên anh không cần thích tôi.”

Kỷ Mân: “...”

Khoan đã, công việc?

Chả trách, đứa nhỏ này ngay cả bao cao su cũng không biết lại đi nói mấy lời kia.

Nhưng ở đâu lại có cái công việc như thế này?

Kỷ Mân chỉ cảm thấy như có một đứa trẻ nghịch ngợm buộc đầy pháo trên đầu mình.

Bây giờ chỉ cần châm lửa, bùm bùm nổ tung tóe làm anh choáng váng không biết trời đất gì.

Khó khăn lắm, Kỷ Mân mới ép ra được một câu từ kẽ răng: “Ai nói với cậu rằng, công việc của cậu là như vậy?”

“Không phải anh bảo tôi tự quan sát sao?”

Lục Nhiên vừa tranh thủ uống thêm một ngụm cháo, hơi bị tự hào nói: “Anh nói mập mờ như thế, may mà tôi thông minh, tự mình nhận ra.”

Kỷ Mân: “...”

Anh nhớ ra rồi chợt nhắm mắt lại.

Con mẹ nó chứ!

Hóa ra tất cả mớ bồng bông này đều do anh tự gây ra?

Kỷ Mân thực sự không nhịn nổi nữa, đè giọng, mắng một câu: “Ai bảo cậu…” làm những thứ đó?

Vừa mới phun ra được ba chữ..

Đứa nhỏ bên bàn dường như nhận ra điều gì bất thường từ giọng nói của anh, lập tức nhìn qua.

Từ ánh mắt của cậu, Kỷ Mân gần như đọc được những gì cậu sắp nói.

Không làm những thứ đó, vậy làm gì?

Không làm gì à?

Anh chẳng lẽ thật sự thích tôi?

Trong nháy mắt này, Kỷ Mân gần như căm hận khả năng phán đoán trong đàm phán của mình.

Anh suýt nữa cắn phải lưỡi, hết lần này đến lần khác toàn rơi vào ngõ cụt.

Nếu phủ nhận những gì Lục Nhiên đang làm là công việc, anh sẽ không thể giải thích lý do mình thuê cậu — Cái “mũ thích” chụp lên đầu anh.

Nếu thừa nhận những việc đó là công việc… đứa nhỏ này sau này chắc sẽ thổi anh lên tận trời.

Nhưng thực sự anh cũng không có công việc nghiêm túc nào để giao cho Lục Nhiên, cũng không muốn cậu phải bận rộn với việc làm thêm khi còn học đại học.

Kỷ tổng trong thời gian nhắn lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan.

Thấy đối phương như thế, Lục Nhiên chớp chớp mắt, tốc độ không giảm, vét sạch cả dĩa há cảo tôm trên bàn, ăn sạch chén cháo, mới nói:  “Thật ra anh cũng không cần lo lắng.”

“……” Lo lắng gì cơ?

Kỷ Mân gần như bất lực, quay sang nhìn cậu.

Đứa nhỏ rất có tinh thần nghề nghiệp, an ủi anh: “Dù tôi không thích anh, tôi vẫn sẽ làm việc nghiêm túc.”

Cậu vỗ ngực cam đoan: “Anh yên tâm, sau này có tôi ở đây, những tin đồn về anh đảm bảo biu biu sẽ biến mất sạch!”

Khóe môi Kỷ Mân co giật, yếu ớt đáp: “Tôi nên nói cảm ơn không?”

Có thể đoán được một năm tới tin đồn của anh ở thủ đô sẽ phong phú cỡ nào.

Quản gia Trần đang chờ ở sân, khi hai người họ bước ra, ông thấy Lục Nhiên đứng cạnh xe lăn, tinh thần phấn chấn tràn đầy sức sống.

Còn Kỷ Mân… tự điều khiển xe lăn của mình, mặt như tro tàn.

Bình thường Kỷ Mân đã mang vẻ trầm lặng, u tối nhưng chưa bao giờ giống như bây giờ. Biểu cảm đó như thể anh đã hóa thành một quỷ sai trong địa ngục.

Khi Kỷ Mân lên xe.

Quản gia Trần cảm thấy khó hiểu, lặng lẽ hỏi Lục Nhiên: “Sao vậy? Trước bữa sáng vẫn ổn mà?”

Lục Nhiên có chút áy náy, thở dài: “Chắc do thất tình.”

Lời vừa dứt.

Giọng nói nghiến răng nghiến lợi của kia vang lên trong xe: “Lên đây cho tôi.”

Hôm nay dù là cuối tuần, Kỷ Mân vẫn có công việc cần giải quyết. Vậy nên Lục Nhiên không về nhà họ Thẩm, mà đi theo Kỷ Mân luôn.

Cậu cảm thấy công việc của mình không cần thiết phải theo sát anh mọi lúc bằng không sẽ rất gượng ép.

Làm gì có ông chủ nào đi bàn chuyện làm ăn lại dẫn theo “người yêu cũ” kè kè bên cạnh, để người đó đi khắp nơi khen mình lợi hại?

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Lục Nhiên lại nhớ tới “vai diễn” của mình – đang theo đuổi Kỷ Mân – lại cảm thấy bình thường.

Đã bám riết thì tất nhiên phải luôn ở bên cạnh.

Nhưng vài ngày nữa là cậu nhập học, không biết Kỷ Mân định sắp xếp thế nào.

**

Xe đến nơi.

Lục Nhiên và Kỷ Mân xuống xe liền có người phụ trách đi tới chào đón.

Sau buổi tiệc nhà họ Thẩm tối qua, Lục Nhiên đã không còn là cậu “con riêng” vô danh tiểu tốt nữa cũng không còn là người  không rõ lai lịch đi sau lưng Kỷ Mân nữa.

Người phụ trách chào hỏi Kỷ Mân xong, đặc biệt bắt tay Lục Nhiên, gọi cậu là Thẩm thiếu gia, nói chuyện vài câu.

Giờ cả thủ đô đều biết cậu con trai lưu lạc của nhà họ Thẩm đã được tìm về. Còn Thẩm Tinh Nhiễm, người trước đây mang danh thiếu gia nhà họ Thẩm, hóa ra chỉ là một đứa con nuôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play