Y chang đi thám hiểm hang rồng lần hai.
Đập vào mắt Lục Nhiên là một căn phòng khá rộng rãi.
Bên ngoài Kỷ Mân không có động tĩnh, không biết đã ngủ chưa.
Lục Nhiên cũng chẳng còn sức đâu để quan tâm nữa, hôm nay cậu thực sự rất mệt.
Nguyên một buổi chiều phải ngồi tạo hình, sau đó còn đối đáp với không ít người trong bữa tiệc. Đến nửa đêm lại cùng Đại Hoàng chạy nhảy điên cuồng trên bãi cỏ.
Nên giờ, cậu chỉ tắm rửa sơ qua, lau mặt cho Đại Hoàng, xong nằm dài trên giường.
Giường hơi lớn, đệm siêu mềm.
Lục Nhiên muốn để Đại Hoàng lên thử, nhưng nghĩ đến việc Đại Hoàng chưa tắm, đành để nó ngủ trên thảm.
Lục Nhiên chưa từng ngủ trên chiếc giường nào mềm mại như thế này cả. Nệm mềm nhũn, giống như lớp kem tan trong miệng trên chiếc bánh ngọt mà cậu tối nay cậu vừa ăn.
Cảm giác mềm mại tinh tế ôm lấy cơ thể, thoải mái đến mức vô tình khiến cậu mất đi tri giác, gần như không còn cảm nhận được sự mệt mỏi của cơ thể và các khớp.
Lục Nhiên đang sắp chìm vào giấc ngủ, bất chợt bật dậy khỏi chiếc giường mềm mại, chân trần bước xuống thảm, duỗi tay véo lung tung trên tay chân mình, đấm nhẹ vào đầu gối, còn đứng trên thảm nhảy nhảy mấy cái.
Xác nhận rằng mình không mất đi quyền kiểm soát cơ thể, mới thở phào nhẹ nhõm, đưa tay lau đi mồ hôi lạnh trên trán.
Đại Hoàng đang ngủ say thì bị Lục Nhiên làm cho giật mình, đứng bên cạnh tò mò nhìn cậu.
Lục Nhiên ngồi xổm xuống, ôm chú chó nhỏ vào lòng: “Làm ba sợ muốn chết.”
Cứ tưởng mình bị liệt rồi. Cậu quỳ trên thảm, đưa tay lưu luyến ấn nhẹ lên chiếc đệm mềm mại. Trong ánh mắt là vừa thèm thuồng vừa xen lẫn sợ hãi.
Rối rắm một hồi lâu. Lục Nhiên cuối cùng vẫn từ bỏ chiếc giường êm ái, cùng nằm trên thảm ngủ với Đại Hoàng.
Lúc về thì trời đã gần sáng. Chạy nhảy cả một đêm cộng thêm trong phòng quá yên tĩnh. Đến khi Lục Nhiên tỉnh dậy, đã gần 9 giờ sáng.
Đại Hoàng đói đến mức cào tóc cậu.
Lục Nhiên lăn một vòng trên tấm thảm sạch sẽ mềm mại. Rồi bật dậy.
Cậu cho Đại Hoàng ăn một ít thức ăn dành cho chó.
Bản thân thì vào nhà vệ sinh rửa mặt chải đầu, nhưng khi định thay quần áo, lại phát hiện ra một vấn đề phiền phức.
Hôm qua cậu mặc bộ đồ cao cấp đặt riêng đi cùng Kỷ Mân. Mà loại quần áo này vốn chỉ đẹp mắt chứ không có thực tế, chưa kể tối qua còn làm đủ trò. Giờ nhăn nhúm đến mức không thể nhìn được.
Hơn nữa, Lục Nhiên cũng không muốn mặc lại bộ đồ bẩn, nhớ đến lời quản gia Trần nói tối qua, tầm mắt chậm rãi hướng về phía tủ quần áo.
Tủ quần áo không lớn, nhưng khi mở ra thì bên trong treo đầy quần áo. Ban đầu Lục Nhiên nghĩ đó là đồ của Kỷ Mân.
Nhìn kỹ lại, cậu nhận ra màu sắc và kiểu dáng không giống những thứ Kỷ Mân thường mặc. Đây là quần áo thuộc về người tầm tầm mười tám, mười chín tuổi.
Quần áo mềm mại, không có dấu hiệu đã từng được mặc, nhưng cũng không còn nhãn mác.
Lục Nhiên chọn một chiếc áo hoodie không quá nổi bật, mặc vào không ngờ lại rất vừa người. Vừa đến mức như thể được chuẩn bị riêng cho cậu.
Lục Nhiên kéo kéo chiếc áo hoodie trên người, lại nhìn tủ quần áo đầy đồ, nhíu mày, cảm thấy không đúng lắm.
Đưa tay mở tủ giày bên cạnh.
Trong tủ cũng xếp đầy giày mới.
Nếu là một thiếu niên cùng tuổi khác đứng trước tủ giày này, chắc chắn sẽ phấn khích không thôi. Bởi vì trong đó toàn là những mẫu giày mới của các thương hiệu nổi tiếng, thậm chí có cả những đôi thể thao là phiên bản giới hạn quý hiếm.
Đàn ông bẩm sinh đã thích giày và xe. Hơn nữa hứng thú của cậu trai mười tám, mười chín tuổi càng không cần phải bàn cãi.
Cơ mà Lục Nhiên chỉ nhìn, cảm xúc không có biến động gì lớn bởi vì cậu không biết gì về mấy đôi giày này cả.
Hồi học cấp ba, khi những bạn cùng trang lứa khoe khoang và ngưỡng mộ nhau vì giày, trong đầu Lục Nhiên chỉ toàn nghĩ đến tiền sinh hoạt tháng sau, học phí và tìm công việc bán thời gian mới sau khi kết thúc công việc cũ.
Cậu không biết gì về mẫu giày mà bạn bè đồng trang lứa thuộc nằm lòng. Trong mắt Lục Nhiên, giày và quần áo chỉ có tác dụng nguyên thủy nhất của chúng.
Giờ cậu chỉ lấy ra một chiếc giày, đặt bên cạnh chân mình để so thử – đúng cỡ giày của mình.
So xong Lục Nhiên cất giày lại vào tủ, tìm một đôi tất sạch mang. Hôm qua cậu cũng mang giày, không cần thiết phải động đến mấy đôi giày trong tủ.
Lục Nhiên bước ra khỏi phòng, hành lang tầng hai vẫn yên ắng như đêm qua, đi xuống tầng một, thấy Kỷ Mân đã ngồi trong phòng ăn đang ăn bữa sáng.
Thấy cậu đi tới, người đàn ông đặt thìa xuống, hất cằm về phía chiếc ghế bên cạnh: “Lại đây ăn sáng.”
Lục Nhiên đang đói, nhanh chân bước tới nhìn bữa sáng trên bàn — mắt sáng rực lên. Sự thay đổi cảm xúc này còn rõ rệt hơn khi cậu thấy tủ quần áo lúc nãy.
“Cám ơn ông chủ!” -Cá mặn thời @ vs TYT nha~
Lục Nhiên không hề khách sáo ngồi xuống, bưng bát cháo lên ăn.
Kỷ Mân bị câu “ông chủ” của ai kia làm cho nhướng mày.
Anh đã ăn gần xong, tựa lưng vào ghế, nhìn đứa nhỏ ăn.
Đứa nhỏ này không kén ăn, bất kể ăn gì cũng vui vẻ, nghiêm túc như một chú hamster nhỏ đang nhai thức ăn.
Ừm, rất dễ nuôi.
Nhìn một lúc, Kỷ Mân mới phát hiện mình bất giác lại ăn thêm vài miếng. Anh lặng lẽ đặt đũa xuống, đẩy dĩa thức ăn ra xa.
Tốc độ ăn của Lục Nhiên rất nhanh. Khi đã ăn được lửng lửng bụng, tốc độ bắt đầu chậm lại.
Nghĩ đến một chuyện, cậu uống một ngụm sữa, nói với Kỷ Mân: “Tôi mặc quần áo trong tủ rồi.”
Từ lục cậu xuống lầu Kỷ Mân đã nhìn ra. Đứa nhỏ mặc một chiếc áo hoodie dày màu hồng da, làm tôn lên làn da trắng nõn, trông mềm mại không thể tả.
Quần áo vừa y. Không uổng công anh tối qua lén lật cổ áo cậu để xem kích cỡ.
Tầm mắt Kỷ Mân quét từ đầu đến chân đứa nhỏ một lần.
Nhìn Lục Nhiên mặc quần áo anh chọn, ngồi bên bàn ăn, ăn thức ăn anh chuẩn bị..
Không hiểu sao, cảnh tượng này khiến Kỷ Mân rất hài lòng.
Phải nói là cực kỳ hài lòng.
Nhưng khi ánh mắt tới ở chân của Lục Nhiên, nhíu mày hỏi: “Sao không đổi sang giày trong tủ, không vừa à?”
“Tôi có giày, tại sao phải đi những đôi đó?” Lục Nhiên hỏi lại.
Kỷ Mân nghẹn lời. Không thể nói rằng anh chỉ muốn nhìn đứa nhỏ này từ đầu đến chân đều được bao bọc bởi những thứ anh sắm. Kể cả dầu gội và sữa tắm cũng phải dùng loại anh chọn.
Kỷ Mân hiếm khi nhận thức rõ, biết rằng nếu nói ra sẽ giống một tên biến thái.
Anh trầm mặt mãi không nói được gì.
Ánh mắt Lục Nhiên nhìn anh lại dần thay đổi, nhìn chằm chằm người đối diện, thở dài, đặt đũa xuống, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Kỷ Mân, có phải anh thích tôi không?” ( truyện trên app tyt )
Lại một lần nữa nghe câu hỏi quen thuộc. Kỷ Mân vẫn ngây người mất một giây.
So với lần đầu mang tâm thế dò hỏi, lần này trong giọng Lục Nhiên không chỉ mang theo chắc chắn còn có một loại thở dài không nói thành lời.
Kỷ Mân cũng thế, tâm trạng khi nghe lại câu hỏi này cũng không giống nhau. Nhìn đứa nhỏ trước mặt, không thể không thừa nhận, khoảnh khắc này, Kỷ Mân cảm thấy Lục Nhiên thật sự rất “trâu bò”.
Ở trong địa bàn của anh.
Mặc quần áo anh chuẩn bị, ăn đồ anh sắp xếp.
Vậy mà vẫn có thể không chút xấu hổ hay ngượng ngùng mà hỏi câu hỏi đã từng bị anh từ chối thẳng thừng.
Cái tố chất tâm lý vững vàng này...
Bảo sao đứa nhỏ này có thể đứng trước mọi người diễn thuyết nấm kim chi hay nấm đùi gà.