Gần một giờ sáng rồi.

Nếu giờ này mà vẫn lặn lội đưa cậu về lại nhà họ Thẩm… Có vẻ sẽ khiến Kỷ Mân không được lắm.  Như thể chẳng khác nào những lời cậu nói tại bữa tiệc hôm nay sẽ bị vạch trần ư!

Tâm hồn xã xúc của Lục Nhiên lập tức online.

Cậu ngồi xổm xuống, nhìn thấy khóe miệng Đại Hoàng còn vương chút bánh kem, đưa tay lau sạch, thở dài: “Đi nào con trai, ông chủ đã tổ chức sinh nhật hoành tráng thế cho mày, tối nay tăng ca chút cũng đáng mà.”

Lục Nhiên thật sự biết ơn Kỷ Mân.

Buổi tiệc sinh nhật hôm nay vượt ngoài sức tưởng tượng của cậu nhưng dường như lại hoàn toàn phù hợp với mọi mong đợi về sinh nhật mà cậu từng ấp ủ thời thơ ấu.

Lục Nhiên không ngờ, đến tận mười chín tuổi, trong cuộc đời cậu lại còn có thể trải nghiệm điều này. Hơn nữa Kỷ Mân thật sự đối với Đại Hoàng rất tốt.

Điều này khiến mọi oán khí Kỷ Mân không tăng lương cho cậu đều tan biến hết. Ở một khía cạnh khác, Kỷ Mân đúng là một ông chủ không có gì để chê trách.

Lục Nhiên dắt chó nhỏ, cẩn thận bước vào biệt thự của Kỷ Mân. Cảm giác này chẳng khác nào lần đầu cậu bước vào công ty của Kỷ Mân, như thám hiểm vào hang rồng.

Vừa bước vào biệt thự, Lục Nhiên liền cảm thấy khác hẳn với văn phòng. Phòng làm việc của chủ tịch tập đoàn Kỷ Thị, tuy rằng cũng chỉ thuộc về riêng Kỷ Mân. 

Nhưng công ty, là nơi làm việc. Phòng đó rất bình thường, không khác gì phòng làm việc của một nhân viên cấp quản lý cả.

Ấy thế mà biệt thự này thì khác đây rõ ràng là lãnh địa riêng tư của Kỷ Mân. 

Cấu trúc tầng một của biệt thự khác hẳn nhà họ Thẩm. Trong phòng khách không có ghế sô pha tiếp khách, cũng không có bàn trà.

Ngoại trừ vài giá đỡ, cùng một chiếc bàn nhỏ và một bàn cờ vây bên ban công, còn lại trống trải quá mức. Có đủ không gian để Kỷ Mân điều khiển xe lăn di chuyển thoải mái.

Bất cứ nơi nào trong biệt thự có bậc thang, bên cạnh đều có đường dốc rộng rãi và thoải mái. Khi Lục Nhiên thực sự bước vào căn biệt thự này, cậu mới nhận ra một điều rõ ràng rằng — Gia chủ Kỷ gia, tuổi còn trẻ đã ngồi lên ghế chủ tịch là một người khuyết tật.

Lục Nhiên không nhìn lung tung, cũng không buông dây dắt Đại Hoàng.

Cậu vẫn nhớ mình đến đây là để làm việc, vì vậy ánh mắt cậu chăm chú dõi theo ông chủ.

Chiếc xe lăn của Kỷ Mân dừng trong phòng khách.

Anh quay lưng về phía cửa, cúi đầu nhìn vào bàn cờ vây. Trong không gian rộng lớn với tông màu lạnh, chiếc xe lăn màu đen nặng nề của anh càng thêm phần cô đơn.

Xung quanh anh tỏa ra một vẻ lạnh lùng xa cách mà không ai có thể chạm đến.

Lục Nhiên chợt hiểu ra tại sao người đàn ông này ngày nào cũng ở lại công ty đến gần nửa đêm mà chẳng muốn về nhà. 

Trong biệt thự của Kỷ Mân, dường như không có bất kỳ phương tiện nào để tiếp khách.

Lục Nhiên nhất thời có chút lưỡng lự nhưng hôm nay cậu thật sự hơi mệt nên chủ động hỏi: “Tối nay tôi ngủ ở đâu?”

Cậu đã quen ở nhà họ Thẩm  nên lúc hỏi như vậy, ánh mắt cậu theo bản năng liếc qua các phòng ở tầng một.

Kỷ Mân nhìn cậu, mở miệng gọi quản gia Trần một tiếng.

Quản gia Trần bước ra, cười nói với Lục Nhiên: “Đi theo tôi.”

Lục Nhiên đi theo, nhận ra quản gia Trần dẫn cậu đến thang máy. -Cá mặn thời @ vs TYT nha nha~

Trong biệt thự của các gia tộc lớn thường được lắp đặt thang máy. Nhà họ Thẩm cũng có nhưng ít sử dụng, chỉ khi tổ chức một số hoạt động tiệc tùng mới dùng để tiện cho người già và trẻ nhỏ, tuy nhiên biệt thự của Kỷ Mân, thang máy lại nằm ở vị trí rất dễ thấy.

Lục Nhiên dẫn Đại Hoàng, theo quản gia Trần vào thang máy. Nhìn quản gia Trần ấn nút lên tầng hai, cậu hơi ngạc nhiên, hỏi: “Cháu ở tầng hai ạ?”

Quản gia Trần gật đầu: “Đương nhiên.”

Lục Nhiên không nói gì thêm.

Ở nhà họ Thẩm, cậu ở tầng một. Ở đó phân chia không gian rất rõ ràng: tầng một là phòng dành cho người giúp việc, tầng hai và ba là nơi ở của chủ nhân, mỗi tầng đều có phòng khách riêng.

Lục Nhiên từng có cơ hội ở tầng hai hoặc tầng ba. Một lần là cậu bị đuổi ra khỏi nhà, kéo theo một túi ngủ, ngủ ngay trước cửa lớn của nhà họ Thẩm. Thẩm Hồng Nguyên phải khom lưng mời cậu vào lại.

Cũng có lần, khi Thẩm Hồng Nguyên trước mặt mọi người tuyên bố rằng muốn nhận cậu về nhà họ Thẩm, Lục Nhiên hoàn toàn có thể nhân cơ hội đó đòi lên ở tầng hai hoặc tầng ba.

Thậm chí cậu còn có thể thừa nước đục thả câu đẩy Thẩm Tinh Nhiễm từ tầng ba xuống tầng hai. Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc phải ở chung tầng với người nhà họ Thẩm hoặc ở trong căn phòng mà Thẩm Tinh Nhiễm từng ở, cậu lại cảm thấy khó chịu.

Tuy chính cậu đã từ chối nhưng cách phân tầng như thể đang chia cắt cậu và người nhà họ Thẩm thành hai thế giới rõ rệt.

Nên Lục Nhiên rất ngạc nhiên, thật không ngờ đột nhiên  đến nhà Kỷ Mân mà lại được ở tầng hai.

Lục Nhiên cúi đầu nhìn Đại Hoàng. Cậu nhớ Đại Hoàng vừa chơi trên bãi cỏ, chân vẫn còn bẩn, lập tức ngồi xuống, lấy khăn giấy ướt trong túi ra, lau sạch đất và cỏ trên chân Đại Hoàng, xong xuôi mới bước ra khỏi thang máy.

Quản gia Trần nhìn thấy cảnh này, ánh mắt ánh lên vẻ yêu thương đối với con cháu trong nhà.

Lục Nhiên nghĩ, nếu Kỷ Mân đã để cậu vào tầng hai, có lẽ tầng hai trong biệt thự này chính là khu vực dành cho khách.

Nhưng vừa bước ra khỏi thang máy, cậu mới nhận ra không phải vậy. 

Khác với sự trống trải của tầng một. Tầng hai được trang bị các thiết bị tiện nghi hơn, hành lang dài với phong cách trang trí mang đậm dấu ấn cá nhân của Kỷ Mân.

Cho nên Lục Nhiên vừa bước ra khỏi thang máy, đã có cảm giác như đang bước vào hang ổ riêng của một loài thú khổng lồ nào đó.

Điều khiến Lục Nhiên khó hiểu hơn là, hầu hết sàn nhà lẫn góc tường của hành lang tầng hai đều được trải thảm mềm màu xám.

Loại thảm mềm mại như vậy thường chỉ xuất hiện trong phòng ngủ riêng tư. Bây giờ lại trải rộng khắp trong hành lang, như thể ranh giới của phòng ngủ được mở rộng.

Lục Nhiên vẫn đang mặc áo khoác của Kỷ Mân. Cổ áo cao chạm vào má, mùi hương đặc trưng của ai kia vương vấn nơi chóp mũi.

Người đàn ông đó có làn da nhợt nhạt, trông giống như một bức tượng băng. Rất dễ khiến người khác nghĩ rằng khí chất của anh cũng thanh lãnh, hờ hững.

Cơ mà Lục Nhiên biết không phải như thế.

Giống như bờ vai rộng lớn của anh, trên người người đàn ông này tỏa ra một luồng khí tức nguy hiểm và cực kỳ có tính xâm lược. Này càng thể hiện rõ hơn trong không gian riêng của anh.

Vì vậy Lục Nhiên đứng trước cửa thang máy, do dự một lúc lâu, không dám đi về phía trước.

Cậu ngước mắt len lén nhìn quản gia Trần.

Không ngờ, quản gia Trần cũng dừng lại, hiền từ cười nói với cậu: “Phòng của cháu là phòng đầu tiên rẽ trái, có nhà vệ sinh riêng, trong đó có sẵn đồ dùng chưa mở, tủ quần áo có đồ sạch, cứ thoải mái tắm rửa rồi nghỉ ngơi.”

Nói xong, ông không có ý định dẫn Lục Nhiên đến tận nơi, chỉ gật đầu định  rời đi.

Lục Nhiên ngơ ngác mất hai giây. 

Cũng may cánh cửa phòng mà quản gia Trần vừa chỉ — mở ra, hai người giúp việc từ bên trong đi ra.

Họ cúi chào Lục Nhiên, rồi báo cáo với quản gia Trần: “Đồ đạc đã chuẩn bị xong.”

Chờ đến khi quản gia Trần và hai người kia đi rồi.

Lục Nhiên và Đại Hoàng nhìn nhau, cẩn thận tránh thảm mềm trên sàn, nhẹ nhàng đi vào căn phòng đó.

Lúc  đi vào phòng, trong lòng Lục Nhiên vẫn không quên cảm thán.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play