Kỷ Mân ngẩn người một giây, lúc anh hồi phục tinh thần, chú Trần đã lái xe đến nơi.
Trong xe có sẵn hệ thống sưởi ấm. Lên xe, không cần phải mặc áo khoác nữa. Không gian rộng rãi của chiếc xe vẫn tối tăm như mọi khi nhưng không còn cảm giác bí ẩn đến đáng sợ như lúc đầu.
Giờ đây, bóng tối sâu thẳm ấy lại trở thành một lớp bảo vệ an toàn nhất. Như một cái hang sâu kín mà ấm áp, tách biệt khỏi mọi hỗn loạn bên ngoài.
Xe vừa lăn bánh được một lúc, Kỷ Mân đã nghe thấy tiếng thở đều đều vang lên từ phía sau.
Kỷ Mân xoay xe lăn lại. Thấy hàng ghế sau cùng đã được hạ xuống.
Đứa nhỏ nằm trên đó, ngủ say sưa. Điên cuồng chạy nhảy một hồi, chóp mũi vẫn còn vương chút mồ hôi, gò má cũng ửng hồng khỏe khoắn sau khi vận động.
Kỷ Mân rũ mắt, lướt qua bộ vest trên người Lục Nhiên, lại nhìn kiểu tóc được tạo kiểu cẩn thận của cậu — Thật sự rất đẹp.
Đẹp đến mức chỉ cần cậu nằm đây thôi, đã giống như có một báu vật quý giá được giấu kín trong xe. Khiến lòng người không khỏi nảy sinh một cảm giác thỏa mãn thầm kín, muốn âm thầm chiếm hữu cho riêng mình.
Kỷ Mân dời mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Xe đã vào đến thành phố, bên ngoài dần hiện ra nhiều ánh đèn màu.
Những đốm sáng mờ ảo ấy chiếu qua cửa kính, xẹt qua khóe mắt Kỷ Mân, rơi vào đứa nhỏ đang ngủ say ở trước mắt anh.
Ánh sáng phủ lên đôi mày thanh tú, rồi trượt xuống mũi, khóe môi. Cuối cùng, dừng lại ở trên đôi tai trắng muốt của cậu, rồi lặng lẽ biến mất
Kỷ Mân lặng lẽ nhìn ra cửa sổ, ngắm ánh đèn.
Có lẽ do quá mệt, ghế sau lại hẹp nên đứa nhỏ ngủ không thoải mái, nhíu mày khẽ nhích người. Ngón tay đứa nhỏ vươn ra quờ quạng, nhưng không chạm được thứ gì, rồi lại buông xuống, trong giấc ngủ tức giận rầm rì một tiếng.
Lúc này, Kỷ Mân mới nhìn lại, khẽ cười, thầm nghĩ tính tình cũng thật khó chịu.
Lục Nhiên lại vươn tay quờ quạng vài cái.
Kỷ Mân nhìn một lát, mới nhận ra cậu đang cố chỉnh cái nơ cổ. Chiếc nơ của bộ đồ cao cấp này là một chiếc nơ nhỏ xinh, được cố định bằng dải lụa ngay dưới cổ áo sơ mi. Có lẽ do lúc đầu chơi đùa quá nhiều, chiếc nơ đã lệch, bị kẹt ngay cổ có vẻ không thoải mái.
Kỷ Mân phát đại từ bi cúi người xuống, ngón tay gỡ nhẹ chiếc nơ. Anh định tháo chiếc nơ ra. Vừa kéo nhẹ chiếc nơ màu vàng kim tinh xảo ra Kỷ Mân mới phát hiện cổ áo sơ mi của Lục Nhiên đã mở ra.
Không rõ là do cậu tự cởi hay bị kéo hoài mà bung ra. Hai chiếc nút trên cùng của chiếc áo sơ mi lụa đen hờ hững, để lộ chiếc cổ trắng mảnh mai.
Ánh sáng bên trong xe lờ mờ nhưng vẫn có thể thấy nơi yết hầu nhỏ nhắn dưới ngón tay của Kỷ Mân đã bị chà đến đỏ ửng. Không biết là do chiếc nơ cầu kỳ nhưng khó chịu này gây ra hay do ngón tay của anh.
Trong khoảnh khắc Kỷ Mân ngẩn ngơ, đứa nhỏ trong giấc ngủ nuốt nhẹ một cái, yết hầu đỏ ửng của cậu di chuyển nhẹ nhàng, vừa chạm vào ngón tay Kỷ Mân.
“Ngủ rồi sao?” Giọng chú Trần vang lên phía sau.
Kỷ Mân khựng lại, theo phản xạ rụt tay về. Chiếc nơ vừa được anh gỡ ra lại bật trở về vị trí cũ.
“Bốp” một tiếng.
Người đang ngủ hoàn toàn nổi giận, quơ tay loạn xạ một hồi, cuối cùng cũng túm được cái nơ làm phiền mình, giật phăng nó, ném sang một bên.
Hai tay còn đánh loạn xạ.
Chú Trần quay đầu lại, vừa thấy cảnh này, bật cười nói: “Lớn chừng này rồi mà ngủ còn đấm đá như trẻ con.”
“Đúng là tính khí không nhỏ chút nào.” Kỷ Mân nói.
Chú Trần nhìn qua anh, hỏi: “Không chúc cậu ấy sinh nhật vui vẻ à?”
“Cậu ấy chơi vui là được rồi.” Kỷ Mân trả lời qua loa.
Chú Trần mỉm cười nhìn anh mà không nói gì thêm.
Đại Hoàng không ngủ, ngồi bên cạnh nhìn anh. Sinh nhật của Đại Hoàng còn một tháng nữa. Lục Nhiên có lẽ không nhớ sinh nhật mình là khi nào. Ngày trên chứng minh nhân dân của cậu là ngày cậu được nhận vào cô nhi viện.
Khi đó, vì vội vàng muốn đưa Lục Nhiên về lại nhà họ Thẩm, Thẩm Hồng Nguyên đã tùy tiện chọn một ngày. Có lẽ không ai nhớ, cậu bé bị thất lạc năm bốn tuổi ấy, sinh nhật thật sự chính là hôm nay.
Chú Trần nhìn Đại Hoàng thêm một lần.
Nếu không được huấn luyện, thì chú chó này sao có thể hoàn thành suôn sẻ cả một ngày dài như hôm nay?
Kỷ Mân nhìn đứa nhỏ đang say ngủ ở hàng ghế sau.
Đại Hoàng cũng ngước đôi mắt đậu đậu lên nhìn theo.
Quay đầu lại, thấy ánh mắt trêu chọc của quản gia Trần, Kỷ Mân hiếm khi thẳng thắn trả lời câu hỏi vừa nãy của ông: “Chẳng có lý do gì đặc biệt, nhưng cũng không phải việc gì phiền toái, tiện tay thì giúp cậu ấy mừng sinh nhật thôi.”
Đúng ra anh và Lục Nhiên vốn chẳng có quan hệ gì. Giúp chó nhỏ mừng sinh nhật thì còn nói được. Nhưng nếu phải tổ chức sinh nhật cho một người với quy mô như thế thì lại không hợp lý chút nào.
Dù trong mắt Kỷ Mân, cậu thiếu niên trước mặt chẳng khác gì một đứa nhỏ. Như chợt nhớ ra điều gì, anh khẽ cười khẩy: “Để cậu ấy biết, lại tưởng tôi thích cậu ấy mất.”
Trong câu này mang theo chút trào phúng châm chọc
Nhưng mà động tác của anh lại rất nhẹ nhàng, lấy áo khoác của mình đắp lên người đang ngủ say kia.
Quản gia Trần buồn cười nhắc nhở: “Ngài còn nhớ hôm nay mình đến đây làm gì không?”
Làm gì …
Kỷ Mân bất thình lình đến những lời đồn anh nghe được ở công ty hôm nay với cả mấy câu nói về đùi gà hay nấm kim chi trong bữa tiệc.
Gương mặt lạnh lùng lập tức nứt ra trong chớp mắt.
Giờ họ đã đi, không biết trong bữa tiệc sẽ lan truyền thành câu chuyện như thế nào.
Xong rồi.
Lần này dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.
Kỷ Mân nhìn đứa nhỏ đang ngủ đến chảy cả nước miếng ở hàng ghế sau, vừa bực vừa giận.
Hận không thể đưa tay bóp chết người ta nhưng nhìn một hồi lâu, cuối cùng vẫn không nỡ xuống tay.
“Thôi cứ từ từ.” Anh thở dài.
Hôm nay là sinh nhật của cậu ấy. ( truyện trên app T Y T )
Hiếm khi vui vẻ, chuyện truy cứu thì để sau.
***
Khi Lục Nhiên tỉnh dậy, vẫn đang ở trên xe.
Cậu còn ngái ngủ, vừa mở mắt đã với tay tìm điện thoại, tưởng mình đến muộn.
Thấy khoang xe tối om, còn Đại Hoàng thì cuộn tròn dưới ghế, cậu vẫn chưa ý thức được mình đang ở đâu.
Bên cạnh vang lên giọng của Kỷ Mân: “Tỉnh rồi à?”
Lục Nhiên ngẩng đầu nhìn sang, thấy xe đã dừng lại.
Ông chủ của cậu mở cửa xe, trông như sắp xuống.
Cậu không hiểu tại sao Kỷ Mân lại muốn xuống xe, ngơ ngác hỏi: “Đến nhà họ Thẩm rồi sao?”
Người đàn ông không trả lời, chỉ quay đầu nhìn cậu một cái, nói: “Mặc áo khoác vào.”
Lục Nhiên vừa tỉnh ngủ đặc biệt ngoan. Bảo làm gì thì làm nấy. Vì thế hồi ở cô nhi viện, cậu rất được các thầy cô và các dì yêu quý.
Lúc này, cậu đáp “ừ” một tiếng rồi với tay lấy chiếc áo khoác rộng thùng thình từ lưng ghế, mặc vào. Mặc xong, ngoan ngoãn ngồi yên tại chỗ.
Cho đến khi Kỷ Mân lại nhìn cậu một cái, nói: “Xuống xe.”
Cậu mới gật đầu, chậm rãi từ hàng ghế sau leo xuống.
Vừa ra khỏi xe, cơn gió lạnh ập đến.
Lục Nhiên mới tỉnh người nhìn căn biệt thự lạ lẫm trước mặt, ngẩn ra suốt hai ba phút mới hỏi: “Đây là đâu?”
“Nhà tôi.” Kỷ Mân buông hai chữ, điều khiển xe lăn, đi vào trong biệt thự.
Lục Nhiên đứng yên tại chỗ.
Cậu vẫn chưa hiểu tại sao Kỷ Mân lại dẫn cậu về nhà riêng. Cậu cúi đầu nhìn Đại Hoàng bên chân, rồi lấy điện thoại ra xem, lúc này mới bừng tỉnh.