Người kia kêu lên một tiếng “Á!” kéo thêm một đống sự chú ý của người khác.
Chỉ vài giây trước, Cố Ninh Khải còn đang hưởng thụ sự chú ý từ mọi người. Giờ hắn chỉ muốn chui xuống dưới đất.
Trong lòng thầm mặc niệm: Đừng nhìn, đừng nhìn, đừng nhìn!
Nhưng hoàn toàn vô ích.
Dường như nghe thấy tiếng xôn xao ở bên này, dây dắt có hình con thỏ khẽ rung lên, căng ra một chút. Nhìn theo dây dắt, thấy đầu dây biến mất trong đầu ngón tay trắng nõn.
Đôi tay ấy hơi mảnh, nhưng không yếu đuối, các khớp tay mang theo một vẻ mạnh mẽ non nớt. Nắm dây dẫn ngón tay còn không thành thật nhéo nhéo tai thỏ bông.
Dưới ánh mắt kinh hãi của Cố Ninh Khải, chủ nhân của đôi tay lùi lại một bước, rồi quay đầu nhìn về phía này.
Người thiếu niên mà Cố Ninh Khải nằm mơ cũng không muốn thấy đang nhướng mày nhìn hắn.
Thiếu niên liếc qua Cố Ninh Khải và Thẩm Tinh Nhiễm đang bên cạnh hắn, rồi cả đội hình đứng phía sau họ: “Ồ, tìm tôi à?”
Nói xong, lại nhìn về phía Cố Ninh Khải, kinh ngạc nói: “Anh còn dám đến nữa sao?”
Cố Ninh Khải vẫn đứng đờ người. Chỉ thấy người phía sau chỉ vào ‘ác ma’ kia nói: “Đó chính là Lục Nhiên!”
Đầu óc Cố Ninh Khải trống rỗng, quay đầu lại xác nhận: “Cậu ta là Lục Nhiên?”
“Đúng thế!” người kia đáp.
Cố Ninh Khải lại quay qua nhìn Thẩm Tinh Nhiễm.
Ánh mắt kia phảng phất như lên án: Sao em không nói sớm! Nếu biết sớm thì đánh chết cũng không đến đây.
Ánh mắt này khiến trong lòng Thẩm Tinh Nhiễm vang lên hồi chuông cảnh báo.
Ý gì đây?
Chẳng lẽ Cố Ninh Khải đã gặp Lục Nhiên trước rồi?
Cố Ninh Khải trong lòng muốn bỏ cuộc, lên tiếng: “Đột nhiên nhớ ra, tôi còn có chút việc.”
Hắn xoay người định đi, nhưng Thẩm Tinh Nhiễm lại đưa tay giữ hắn lại.
Ngẩng đầu vẻ mặt đáng thương nhìn Cố Ninh Khải.
Lục Nhiên nhìn phát chán, lên tiếng cắt đứt cảnh tình tứ thâm tình của hai người: “Này, họ Cố kia, giữa tôi và nhà anh có hôn ước đúng không?”
Mọi người xung quanh không ngờ, thiếu gia nhà họ Thẩm mới được tìm lại này lại chủ động nhắc đến hôn ước. Rồi lại nhìn biểu hiện của Cố Ninh Khải.
Trong thoáng chốc, chẳng ai hiểu nổi chiều hướng của câu chuyện.
Cố Ninh Khải bị Thẩm Tinh Nhiễm kéo lại, nỗi sợ hãi vừa trỗi lên trong lòng dần dần lắng xuống. Đây không phải là nhà vệ sinh, mà là đại sảnh của bữa tiệc.
Xung quanh còn rất nhiều người!
Lục Nhiên có thể làm gì được chứ?
Khi sợ hãi tan biến, cơn giận bị kìm nén của hắn lập tức bùng lên. Cố Ninh Khải cười lạnh một tiếng, chuẩn bị lên tiếng chất vấn, nhưng đột nhiên khựng lại.
Khoan đã? Hắn nên chất vấn điều gì?
Hỏi tại sao Lục Nhiên vô cớ đá mình vào buồng vệ sinh sao?
Câu hỏi này sao mà nói ra được chứ!
Nếu nói ra, chẳng phải để mọi người biết rằng hắn đã bị ấn vào trong buồng vệ sinh à?
Môi Cố Ninh Khải run rẩy, giống như ăn phải đan dược câm không thể thốt nên lời.
Lục Nhiên thì chẳng kiên nhẫn chờ hắn lắp bắp, nói luôn: “Cái hôn ước vớ vẩn này giải trừ luôn đi.”
Xung quanh lặng như tờ. Vấn đề hôn ước đã lan truyền khắp nơi, những người đến dự tiệc ít nhiều đều ôm tâm tư hôm nay đến đây là để xem chuyện cười của cậu thiếu gia này.
Ai ngờ, Lục Nhiên lại chủ động huỷ bỏ hôn ước?
Ngay cả Thẩm Tinh Nhiễm cũng ngơ ngác mất vài giây.
Thứ người khác muốn giành giật mới có giá trị nhưng mà thái độ của Lục Nhiên….Bỗng dưng khiến hắn có cảm giác như mình đang giành lấy một mớ rác.
Bên kia nhóm Trần Thịnh đi tới, muốn nói chuyện với Lục Nhiên.
Lục Nhiên buông thêm một câu rồi đi. Đi được vài bước, cậu lại nghe Cố Ninh Khải hét lên: “Đứng lại!” -Cá mặn thời @ vs TYT nha~
Tiếng hét này khiến mọi người giật mình.
Ngay sau đó, mọi người thấy Cố Ninh Khải mặt đỏ bừng, đuổi theo, chất vấn: “Không được, cậu phải nói rõ cho tôi, tại sao… tại sao lại muốn hủy hôn?”
Nghe câu này tròng mắt quần chúng ăn dưa muốn rơi thẳng xuống đất.
Ý Cố Ninh Khải là sao?
Vở kịch này cũng quá hấp dẫn rồi.
Vốn tưởng Lục Nhiên sẽ bị từ chối trước mặt mọi người, không ngờ cậu lại chủ động hủy hôn ước. Nghe nói Cố Ninh Khải yêu Thẩm Tinh Nhiễm sâu đậm, nhưng từ khi nhìn thấy Lục Nhiên, vẻ mặt của đôi phương bỗng trở nên cứng đờ. Khi biết mình bị từ chối, Cố Ninh Khải còn tức giận đuổi theo, lớn tiếng chất vấn! ( truyện trên app tyt )
Mặt Thẩm Tinh Nhiễm sượng trân. Diễn biến câu chuyện đã khác xa kịch bản của hắn quá nhiều, trong khoảng thời gian ngắn hắn không biết phản ứng như thế nào.
Trong khoảnh khắc ngỡ ngàng đó, Cố Ninh Khải lại bước thêm vài bước. Mắt hắn đỏ ngầu đầy tia máu, không ngừng truy vấn: “Cậu biết tôi đang nói gì, nói cho tôi biết đi! Tại sao!”
Trời ơi!
Cái giọng điệu yêu mà không được đáp lại này!
Một vài người đã bắt đầu dùng ánh mắt kỳ quái nhìn về phía Thẩm Tinh Nhiễm.
Sắc mặt Thẩm Tinh Nhiễm dần chuyển sang xanh mét.
Lục Nhiên thấy cảnh tượng này khá là thú vị, quay đầu lại nhìn Cố Ninh Khải, cố làm ra vẻ sâu lắng lắc đầu: “Lý do này… thôi bỏ đi.”
“Không! Cậu nhất định phải nói rõ ràng!” Cố Ninh Khải khăng khăng nói.
Hắn đâu phải đang hỏi lý do hủy hôn? Rõ ràng đang hỏi lý do mình bị ấn vào trong buồng vệ sinh!
Hắn với Lục Nhiên không thù không oán, hoàn toàn không quen biết. Tại sao lại ra tay tàn nhẫn với hắn như vậy! Dù rằng trong lòng có chút tức giận nhưng cũng đã tính toán xong hôm nay phải xử lý người này thế nào rồi.
Đủ thứ lời lẽ chế giễu còn đang chất đống trong đầu.
Nhưng chẳng phải vẫn chưa kịp thực hiện sao?
Tại sao phải làm chuyện tàn nhẫn như vậy với hắn.
Lục Nhiên lại thở dài một tiếng, rồi nói: “Thôi, khó mà nói ra được.”
Nói xong, cậu quay người định đi.
Thái độ của cậu ngược lại khiến cho người chung quanh càng tò mò. Cố gia là đại gia tộc được xếp vào những gia tộc thượng lưu hàng đầu ở thủ đô.
Cố Ninh Khải là người thừa kế sáng giá của thế hệ trẻ sau này, Cố gia còn sở hữu cổ phần và quyền biểu quyết trong hội đồng quản trị Thẩm thị.
Kết hôn với Cố Ninh Khải, tương đương trực tiếp có được quyền lên tiếng ở hội đồng quản trị trong Thẩm thị.
Dù sao cũng là chuyện tốt. Vậy mà cậu thiếu gia nhà họ Thẩm mới được tìm lại này lại bỏ qua cơ hội tốt như vậy ư?
Cố Ninh Khải đưa tay ngăn không cho cậu đi: “Cậu đừng hòng đi nếu chưa nói rõ ràng!”
Lục Nhiên bất đắc dĩ nhìn hắn, trông cứ như thể ‘là anh ép tôi nói đó’, sau đó dùng cái miệng ba mươi bảy độ phun ra lời nói lạnh lùng vô tình: “Đương nhiên là vì anh vừa ngắn vừa nhỏ, đến làm ‘0’ tôi cũng chê nữa là..”
Xung quanh im lặng vài giây chỉ còn lại ban nhạc vẫn đang chuyên nghiệp chơi nhạc.
Chờ đến khi mọi người nhận ra ý nghĩa của lời nói đó...
Vèo, tất cả ánh mắt đều đồng loạt nhìn về hạ thân của của Cố Ninh Khải.
Vừa ngắn vừa nhỏ.
Ngay cả làm ‘0’ cũng bị chê.
Cả hội trường chìm trong im lặng.
Ban nhạc vẫn đang chơi giai điệu vui tươi của Ode An Die Freude.
Ngoài cửa vẫn còn vang lên tiếng Thẩm Hồng Nguyên đón khách, trong sân có tiếng người trò chuyện cười đùa.
Nhưng!
Không điều gì có thể ngăn nổi câu “vừa ngắn vừa nhỏ” quanh quẩn bên tai mọi người.
Trời ơi!
Đây là lời nói ác độc gì vầy nè?
Không ngờ có người dám nói ra những lời như vậy trước mặt mọi người luôn?
Không đúng!
Chẳng lẽ Cố Ninh Khải thật sự nhỏ đến mức khiến Lục Nhiên vốn không được yêu thương mà bất chấp mặt mũi cũng không cần cũng phải lập tức từ chối hôn ước?
Nghe đâu là thấy được trong nhà vệ sinh.
Dường như có vẻ khá đáng tin đấy!
Câu nói này quá mức trắng trợn đi.