Nhưng... nhìn lại bộ trang phục của Cố Ninh Khải, Thẩm Tinh Nhiễm vẫn phải dừng lại một chút.  Nghĩ rằng sau này có việc gấp đến đâu cũng phải bàn bạc trước, phải chỉnh trang đàng hoàng lại một chút.

Như vậy thật sự có hơi…

Cố Ninh Khải thấy vẻ mặt mọi người, cũng nhận ra rằng mình đánh bậy đánh bạ tìm được một lý do rất tốt. Hắn ho nhẹ một tiếng, vẻ lúng túng tan biến thay bằng phong thái tự tin hằng ngày. Ngay cả việc thay đồ cũng không cần vội nữa.

Dù gì thì mọi người cũng đã thấy hết rồi, đây là minh chứng cho sự “chân thành” của hắn. Lát nữa, hắn sẽ giữ nguyên bộ đồ này, giải thích “lý do” khiến mình trông thành ra thế này trước mặt mọi người. Như vậy mới có thể xóa đi sự xấu hổ của màn xuất hiện lần này.

Nghĩ nghĩ Cố Ninh Khải cúi đầu nhìn chiếc hộp quà to trên tay, có chút do dự.

Hay là...

Vẫn nên thay quần trước?

Nhưng không còn thời gian để hắn thay quần nữa rồi.

Bởi vì nghe tin người thừa kế Cố gia– Cố Ninh Khải đến, một số vị khách thân thiết với Cố gia hoặc muốn tạo quan hệ đã vây lại gần.

Cố Ninh Khải đành đưa tay không bận gì của mình ra, nắm chặt lấy cổ tay Thẩm Tinh Nhiễm, nhíu mày đầy lo lắng, nói: “Trong dịp thế này, sao anh có thể yên tâm để em một mình?”

Nói xong, hắn đưa tay vuốt lại tóc mai trên trán Thẩm Tinh Nhiễm. Đưa tay ra mới phát hiện trong tay mình còn cầm hộp quà cực lớn kia.

Cố Ninh Khải ngừng lại, đổi sang tay kia, nói: “Đừng lo, giờ đã có anh ở bên em rồi.”

Bạn bè xung quanh nhìn dáng vẻ hai người, vài người che mặt lại vì xúc động, suýt nữa bị sự ngọt ngào này làm cho ngất đi.

Trên mặt Thẩm Tinh Nhiễm cũng không khỏi lộ ra chút ngọt ngào.

Nhưng khi tay Cố Ninh Khải đụng tới tóc mình, Thẩm Tinh Nhiễm không khỏi khẽ nhíu mày, ngửi ngửi. Không biết ở đâu lại toát ra một mùi kỳ kỳ.

Tuy nhiên, Thẩm Tinh Nhiễm vẫn nhớ rõ mục đích của mình.

Nhìn thấy tình hình dần dần trở lại đúng với kịch bản mình đã dựng sẵn, hắn lập tức bày ra vẻ mặt đau khổ, lùi lại một bước, thấp giọng nói: “Ninh Khải, anh đừng như vậy.”

“Nhiễm Nhiễm, trước mặt anh đừng lùi lại.” Cố Ninh Khải cũng nhíu mày.

Thẩm Tinh Nhiễm dứt khoát xoay người lại, nhắm mắt nói: “Chúng ta đã không còn hôn ước nữa.”

Cố Ninh Khải vòng tới trước mặt Thẩm Tinh Nhiễm, trong giọng nói tràn đầy thâm tình: “Em đang nói bậy gì đó, tình cảm của anh chẳng lẽ em còn chưa hiểu.”

Thẩm Tinh Nhiễm rất hiểu kiểu người như Cố Ninh Khải, là kiểu người đàn ông có chút tự đại, đối với loại người này, càng từ chối lại càng hăng hái..

Thấm Tinh Nhiễm cắn môi, lắc đầu.

Thấy thế, sắc mặt của Cố Ninh Khải quả nhiên trầm xuống, nói: “Ai đã nói bậy bên tai em? Là ba em hay mẹ em?”

Cố Ninh Khải cười lạnh: “Cho dù có là ông nội của anh, thì người kết hôn với anh vẫn chỉ là em.”

Ở thủ đô Cố gia ngang tầm với Kỷ gia, mấy lời của Cố Ninh Khải vô tình nâng cao giá trị của Thẩm Tinh Nhiễm. Thấy ánh mắt ghen tị của người xung quanh, trong lòng Thẩm Tinh Nhiễm càng thêm thoả mãn.

Hai người giống như đang diễn phim thần tượng anh tới tôi đi.

Lúc này, có người tinh mắt, chỉ vào một bóng người trong góc: “Đó có phải là Lục Nhiên hay không?

Cố Ninh Khải đã điều tra từ sớm, thiếu gia Thẩm gia được tìm về hiện tại tên là Lục Nhiên.

Bởi vậy nghe được câu này, hắn lập tức nhìn theo hướng người kia chỉ. Nhưng tiệc tùng ở đâu cũng có người, Cố Ninh Khải không nhận ra người được chỉ là ai.

Người kia thấy Cố Ninh Khải không thấy, gấp gáp đến mức giậm chân: “Đi đến bên kia rồi, ôi! Không thấy nữa rồi!”

Cố Ninh Khải cười lạnh một tiếng, nắm lấy tay Thẩm Tinh Nhiễm: “Để anh xem thử cái tên Lục Nhiên này là ai mà dám ức hiếp em?”

Nắm tay Thẩm Tinh Nhiễm, đi trong đám đông, bỗng bước chân của anh bất chợt dừng lại. Hắn đột nhiên nhớ đến cậu thiếu niên mà mình đã gặp trong nhà vệ sinh kia.

Ở trong nhà vệ sinh của biệt thự nhà họ Thẩm, cậu ta còn dắt theo một con chó.

Xem ra cậu thiếu niên ấy cũng là khách mời trong bữa tiệc.

Nghĩ đến cậu thiếu niên với khuôn mặt tươi cười nhưng lại giơ chân đạp hắn vào buồng vệ sinh, bắp chân của Cố Ninh Khải không khỏi run lên. Hắn thật sự không muốn nhớ lại khoảnh khắc đó ngay cả cậu thiếu niên kia cũng không muốn đối mặt.

Nhưng mà...

Tiệc hôm nay có nhiều người như vậy, không xui tới mức gặp chứ?

Hắn chỉ muốn tìm Lục Nhiên để gây chút phiền phức thôi, xong rồi sẽ lên lầu thay đồ. Suy nghĩ một lát, Cố Ninh Khải kiên định tiếp tục tiến bước.

Tìm một chỗ để trút giận, thật sự là điều cần thiết.

Dạo này bị Thẩm Tinh Nhiễm không bắt máy, trong lòng hắn cứ tích tụ nỗi bực bội, lại thêm vừa rồi không hiểu sao lại bị người chỉnh một trận, nếu không tìm người trút giận, có lẽ sẽ nghẹn chết. Ngoài cảm giác bị dồn nén này, Cố Ninh Khải còn có một lý do quan trọng hơn.

Lúc mới bước vào, hắn ăn mặc lôi thôi nhếch nhác, hầu hết khách mời đều đã thấy, mà hắn không thể dùng lý do ‘thâm tình’ đi giải thích với từng người được.

Nhưng nếu tìm Lục Nhiên gây phiền phức thì lại khác. Lục Nhiên là nhân vật chính của bữa tiệc, tới gây chuyện với Lục Nhiên chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của mọi người. Nếu hắn mắng Lục Nhiên một trận rồi nắm tay Thẩm Tinh Nhiễm tuyên bố tình cảm của mình, vừa xả giận lại vừa công khai nguyên do của bộ dạng hiện tại trước mặt mọi người.

Đúng là một mũi tên trúng hai con chim!

Cố Ninh Khải đã tính toán kỹ càng. Sắc mặt lạnh lùng nắm chặt tay Thẩm Tinh Nhiễm, hùng hổ tìm kiếm trong bữa tiệc.

Trên đường đi, thu hút ánh mắt của không ít người. Bất tri bất giác, theo sau hắn có thêm một nhóm khách mời.

Những người khác cho dù không đi theo, cũng không nhịn được nhìn về phía Cố Ninh Khải.

Nhìn xem người thừa kế Cố gia chật vật này muốn làm gì.

Cố Ninh Khải rất hài lòng với hiệu quả này. Ngay khi hắn nghĩ rằng mọi thứ đã hoàn hảo, vẻ mặt đầy kiêu hãnh đột ngột dừng lại, toàn thân cứng đờ tại chỗ.

“Sao thế anh?” Thẩm Tinh Nhiễm tò mò hỏi.

Cố Ninh Khải đứng yên, không trả lời.

Tư thế của anh giống như một con vật nhỏ gặp phải kẻ săn mồi ngoài tự nhiên, đột ngột hóa đá.

Thẩm Tinh Nhiễm nhìn đối phương, tiếp tục thúc giục: “Quả nhiên em nên rời đi, em không nên xuất hiện trong bữa tiệc này…”

Nếu bình thường, nghe Thẩm Tinh Nhiễm nói như vậy, Cố Ninh Khải chắc chắn sẽ đau lòng muốn chết song hiện tại hắn cứ như tượng đá, đứng chết lặng một chỗ, mắt nhìn về một góc nào đó.

Chỉ cách họ vài bước, giữa những đôi giày đắt tiền và lộng lẫy, có một cái đuôi màu vàng nhạt nằm nổi bật trên sàn. Dường như cảm nhận được tầm mắt của hắn, chủ nhân của cái đuôi ấy đẩy chiếc mông xù lông lùi lại một chút.

Một chú chó nhỏ màu vàng xuất hiện. -Cá mặn thời @ vs TYT nha~

Con chó lắc đầu, mũi hít hít trong không khí rồi chuẩn xác nhìn thẳng về phía Cố Ninh Khải.

Phảng phất nhận ra đây là người quen vừa mới gặp, chó nhỏ rất tự nhiên vẫy vẫy đuôi về phía hắn. Lúc chó nhỏ ngẩng đầu nhìn người, trong rất đáng yêu.

Nó còn đang đeo một chiếc dây đai ngực màu hồng nhạt, trên dây đeo còn có hai con thỏ nhỏ treo lủng lẳng — nhìn kiểu nào cũng đáng yêu hết nước chấm.

Nhưng vào khoảnh khắc chú chó nhìn về phía Cố Ninh Khải, hắn như thấy phải một hồng mang mãnh thú phải hoảng hốt lùi lại một bước.

Sau lưng hắn có rất nhiều người. Bước lùi bất ngờ này lập tức khiến hắn giẫm phải chân của người phía sau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play