Tự xưng mình thuộc tầng lớp cao quý tộc chưa từng nghe thấy câu nào thô thiển như vậy trong một buổi tiệc trang trọng như này. Nhưng ngay khoảnh khắc nghe thấy, không ai có thể ngăn nổi sự tò mò.
Tiếc là Cố Ninh Khải vẫn cầm chặt chiếc hộp quà lớn– che kín mít.
Cố Ninh Khải trong khoảng thời gian ngắn còn chưa kịp phản ứng, theo bản năng nói: “Cái này tôi biết rồi, tôi không hỏi cái đó.”
Chờ đại não tiêu hóa hết Lục Nhiên đang nói gì lập tức cắn phải lưỡi mình. Giây lát ấy, hắn lại có cảm giác như hồn lìa khỏi xác, thậm chí còn hoài nghi mình nghe không hiểu Lục Nhiên nói gì.
Cái gì nhỏ?
Cái gì nhỏ?
Khi Cố Ninh Khải định thần lại, mặt lập tức đỏ bừng. Cảm giác như tầm mắt của mọi người xung quanh như tia X quang đang quét qua mình.
Trong đời Cố Ninh Khải chưa bao giờ thấy mình nhục nhã đến thế. Đến mức nói chuyện cũng không lưu loát nổi: “Cậu nói gì cơ? Ai nhỏ? Sao cậu lại ngậm máu phun người vậy?”
Lục Nhiên nhìn phản ứng của hắn, lập tức hiểu ngay.
Xem ra đúng là không to thật.
Cậu làm bộ thở dài, khó xử nói: “Loại chuyện này, tôi cũng không muốn nói đến đâu, là do mọi người ép tôi nói mà!”
Nói xong, cậu còn dùng ánh mắt vừa đồng tình vừa xót xa nhìn Cố Ninh Khải một cái: “Tôi chỉ là vô tình liếc thấy trong nhà vệ sinh, ai ngờ…”
Lục Nhiên xoa xoa ngực, may mắn nói: “Cũng may là tôi nhìn thoáng qua.”
Vẻ mặt cực kỳ thổn thức khiến người chung quanh gần như tin gần hết.
Cố Ninh Khải gần như phát điên: “Cậu đừng nói năng linh tinh, cậu có bằng chứng gì? Cậu chỉ là nhìn lướt qua từ xa thôi!”
Lục Nhiên từ từ chỉ tay về phía Cố Ninh Khải: “Bằng chứng chẳng phải nằm trong quần anh sao? Có bản lĩnh thì lôi ra mà xem đi.”
Cố Ninh Khải mặt đỏ tía tai máu dồn lên não: “Lôi thì lôi, tôi!”
Vừa nói, hắn vừa “phịch” một tiếng ném cái hộp quà xuống. Tay thậm chí đã đặt lên thắt lưng — bị lạnh làm hắn giật mình tỉnh táo.
Cố Ninh Khải nhìn hộp quà nằm dưới đất, rồi từ từ xuống phía dưới của mình.
Chỗ đó... vẫn còn vệt nước không rõ nguồn gốc từ nhà vệ sinh.
Một mảng lớn. -Cá mặn thời @ vs TYT nha~
Nhìn thoáng qua, giống như không nhịn được tè ra quần.
Chiếc hộp quà rơi trên sàn, nắp bật ra, bên trong trống rỗng.
Mọi người nhìn chiếc hộp dưới đất, rồi lại nhìn xuống quần của Cố Ninh Khải.
Lập tức hiểu ra vấn đề.
Thì ra người này cứ ôm cái hộp này là để che vết ướt trên quần!
Ơ nhưng mà, vết ướt này từ đâu ra?
Hơn nữa nhìn bộ dạng này, có vẻ thực sự không ổn lắm thì phải?
Cố Ninh Khải ngước lên, thấy ánh mắt của mọi người nhìn mình như thể nhìn một kẻ ngốc. Cảm giác như bị dội một gáo nước lạnh từ đầu đến chân, hắn chỉ thấy mình như đang khỏa thân giữa đám đông. Trong khoảnh khắc ấy, mặt Cố Ninh Khải càng đỏ hơn.
Phong thái của người thừa kế mạnh mẽ lập tức biến mất, để lộ một thiếu niên quẫn bách chưa từng trải qua chuyện gì.
Lục Nhiên thở dài, nói thêm: “Này, tôi chỉ đùa chút thôi, anh kích động như thế làm gì?”
Mọi người xung quanh hoàn toàn đồng tình. ( truyện trên app tyt )
Dễ nổi cáu thế này… chắc là thật rồi.
“Cậu… cậu thật vô liêm sỉ!” Cố Ninh Khải ngón tay run rẩy hét lên.
Thẩm Tinh Nhiễm sững sờ không ngờ mọi kế hoạch mà mình cất công chuẩn bị, cuối cùng lại biến thành thế này. Nhưng không thể để Cố Ninh Khải mang tiếng là “không được” được. Nếu không, người khác sẽ nghĩ thế nào về hắn đây?
Chỉ số thông minh của Thẩm Tinh Nhiễm vẫn còn online, không thể cứ thế mà để yên, liền nói: “Anh nói là đã nhìn thấy, nhưng lỡ đâu anh đang bịa đặt thì sao?”
Lục Nhiên cười cười Thẩm Tinh Nhẫm, cậu rõ ràng đợi câu này: “Tất nhiên là tôi có bằng chứng.”
Thẩm Tinh Nhiễm thoáng rùng mình: “Ch-chứng cứ gì cơ?”
Lục Nhiên lấy điện thoại ra, mở một bức ảnh lên: “Xem kỹ nhé.”
Thấy động tác của Lục Nhiên, Cố Ninh Khải ngay lập tức nhận ra có điều chẳng lành.
Mọi người dồn lại gần để xem màn hình điện thoại.
Trên đó là hình Cố Ninh Khải đang nằm dài trong buồng vệ sinh, với tư thế cực kỳ kỳ quặc.
Bức ảnh này được chụp từ góc bên cạnh phía sau. Từ góc này, Cố Ninh Khải trông giống như đang thò đầu vào nhà vệ sinh để ăn gì đó hoặc như đang ngắm nghía nền gạch nhà vệ sinh.
Nhưng bất kể thế nào, nhìn hình ảnh thì quả thật là… chẳng lớn lắm.
Mọi người dán mắt vào màn hình điện thoại của Lục Nhiên, trong lòng chấn động.
Không ngờ người thừa kế của Cố gia, lại có sở thích kỳ lạ như vậy?
Thẩm Tinh Nhiễm nhìn thấy bức ảnh này, da đầu không khỏi tê dại. Nếu là người khác, có lẽ sẽ cho rằng Cố Ninh Khải chỉ vô tình ngã một cái, bị Lục Nhiên chụp lại được. Nhưng Thẩm Tinh Nhiễm thì không.
Hắn biết rõ thủ đoạn của Lục Nhiên!
Vừa nhìn bức ảnh này hắn đã biết 100% là bút tích của Lục Nhiên. Khoảnh khắc ấy, Thẩm Tinh Nhiễm cảm thấy hơi mờ mịt, đột nhiên không hiểu trong khoảng thời gian này mình đang bận rộn cái gì. Cố gắng dính dính Cố Ninh Khải, chơi trò lạt mềm buộc chặt để duy trì hứng thú của đối phương. Tung tin liên hôn giữ nhà họ Thẩm với Cố gia, rồi thả tiếng gió Cố Ninh Khải vì hắn mà quay về nước.
Hắn đã làm tất cả những điều này, chỉ để đảm bảo hôn ước với Cố gia sẽ thuộc về mình, cũng cẩn thận đề phòng, dè chừng Lục Nhiên. Thế nhưng trong khi hắn bận rộn lo đầu chặn đuôi thì Lục Nhiên – người mà hắn coi là đối thủ đang làm gì?
Cậu ta nhấn đầu Cố Ninh Khải xuống bồn cầu. Trong phút chốc, Thẩm Tinh Nhiễm chỉ cảm thấy rằng mình đã sai. Sao hắn không nghĩ tới, Lục Nhiên là một tên điên chứ!
Âm thanh ồn ào từ sảnh tiệc vọng ra ngoài cửa. Đâu đâu cũng là tiếng bàn tán xôn xao
Một người giúp việc nhìn Thẩm Hồng Nguyên hỏi ý: “Chuyện này…có cần can thiệp không ạ?”
Thẩm Hồng Nguyên phẩy tay: “Cứ để cho nó làm loạn.” Giọng ông không mang vẻ bất đắc dĩ hay dung túng mà ngược lại mang cảm giác âm trầm khi đạt được mong muốn.
Cứ để nó làm loạn. -Cá mặn thời @ vs TYT nha~
Chỉ đợi nó phát rồ điên lên thôi..
***
Nhóm Trần Thịnh sáp sáp lại gần.
Lục Nhiên cuối cùng cũng buông tha cho Cố Ninh Khải – suýt chút nữa đã cởi quần ngay trước mặt mọi người để chứng minh.
Cố Ninh Khải vội vàng đi tắm và thay đồ, nhưng khi hắn trở lại bữa tiệc, luôn cảm thấy ánh mắt mọi người nhìn mình đầy khác lạ.
Người thì nhìn xuống quần hắn, người thì nhìn vào mặt hắn.
Thẩm Tinh Nhiễm đi theo sau Cố Ninh Khải, trán cũng thình thịch, thậm chí còn có chút đồng cảm với Cố Ninh Khải.
Tuy nói… cả hai bọn họ đều bị Lục Nhiên làm bẽ mặt nhưng Cố Ninh Khải có phần thảm hơn vì đối phương bị xử công khai!
Lúc này có người quen đi tới chào hỏi, nhìn cả Thẩm Tinh Nhiễm và Cố Ninh Khải, nói: “Hai người… lần này về là để bàn chuyện hôn sự phải không?”
Ánh mắt không còn sự hâm mộ thường ngày mà bây giờ Thẩm Tinh Nhiễm cảm thấy người đó nhìn mình và Cố Ninh Khải mang theo… đồng tình.
Thẩm Tinh Nhiễm cảm thấy khó chịu.
Người này quen khá thân với Thẩm Tinh Nhiễm, đi được một lúc, người nọ cố ý kéo Thẩm Tinh Nhiễm tụt lại một bước, ghé tai nói nhỏ:
“Thật ra lớn nhỏ không quan trọng, giỏi là được rồi.”
Thẩm Tinh Nhiễm: “…”
Nói xong, người kia lại có vẻ ngại ngùng, cảm thấy như mình vừa nói một điều thừa thãi.
Nhỏ quá thì có giỏi cũng chẳng ổn.
Tức khắc lại nói tiếp: “Nếu không ổn… hai người đổi vị trí là xong.”
Thẩm Tinh Nhiễm biến sắc.
Từ nhỏ đến lớn, hắn luôn là chúng tinh củng nguyệt, đã bao giờ nghe qua những lời này hay chịu những ánh mắt như thế đâu. Hắn nhịn không được, buột miệng nói: “Thật ra… hôn ước vẫn chưa định…”